I have heard that:


Như vầy tôi nghe:

 

on one occasion the Blessed One was staying near Rajagaha at the Maddakucchi Deer Reserve.


Một thời Thế Tôn ở Ràjagaha (Vương Xá), tại Maddakucchi, vườn Nai (Migadaya).

 

Now at that time his foot had been pierced by a stone sliver. Excruciating were the bodily feelings that developed within him — painful, fierce, sharp, wracking, repellent, disagreeable — but he endured them mindful, alert, & unperturbed. Having had his outer robe folded in four and laid out, he lay down on his right side in the lion's posture — with one foot placed on top of the other — mindful & alert.


Lúc bấy giờ, chân Thế Tôn bị phiến đá gây thương tích. Thế Tôn cảm xúc khốc liệt, toàn thân đau đớn, nhói đau, đau nhức mănh liệt, không thích thú, không vừa ư. Và Thế Tôn chánh niệm tỉnh giác, nhẫn chịu không để tâm tư buồn nản.

 

Then Mara the Evil One went to the Blessed One and recited this verse in his presence:


Rồi Ác ma đi đến Thế Tôn; sau khi đến, nói lên bài kệ này với Thế Tôn:

 

Are you lying there in a stupor,
or drunk on poetry?
Are your goals so very few?
All alone in a secluded lodging,
what is this dreamer, this sleepy-face?
[The Buddha:]
I lie here,
not in a stupor,
nor drunk on poetry.
My goal attained,
I am sorrow-free.
All alone in a secluded lodging,
I lie down with sympathy
for all beings.
Even those pierced in the chest
with an arrow,
their hearts rapidly,
rapidly
beating:
even they with their arrows
are able to sleep.
So why shouldn't I,
with my arrow removed?
I'm not awake with worry,
nor afraid to sleep.
Days & nights
don't oppress me.
I see no threat of decline
in any world at all.
That's why I sleep
with sympathy
for all beings.


Sao Ngài uể oải nằm,
Hay t́m thơ, t́m vận,
Phải chăng việc sai biệt,
Không chờ đợi Ngài làm,
Phải một ḿnh cô độc,
Trên ghế giường nằm, ngồi,
Với gương mặt ngái ngủ,
Sao Ngài ngủ như vậy?
(Thế Tôn):
Ta không uể oải nằm,
Không t́m thơ, t́m vận,
Mục đích Ta đă đạt,
Đâu có sầu muộn ǵ!
Ta nằm ngồi một ḿnh,
Trên ghế giường vắng lặng,
Yên tĩnh Ta nằm nghỉ,
Tâm từ, thương chúng sanh.
Những kẻ, ngực bị đâm,
Hổn hển tim dồn dập,
Vẫn t́m được giấc ngủ,
Dầu bị thương tích nặng.
Sao Ta lại không ngủ,
Khi không bị thương tích,
Khi thức không âu lo,
Khi ngủ chẳng sợ hăi,
Ngày đêm không khởi lên,
Phiền năo bận ḷng Ta?
Ta không thấy tai hại,
Một chỗ nào trên đời,
Do vậy, Ta nằm nghỉ,
Tâm từ, thương chúng sanh.

 

Then Mara the Evil One — sad & dejected at realizing, "The Blessed One knows me; the One Well-Gone knows me" — vanished right there.


Rồi Ác ma biết được: " Thế Tôn đă biết ta, Thiện Thệ đă biết ta", buồn khổ, thất vọng liền biến mất tại chỗ ấy.

 

See also: SN 1.38; SN 36.6; AN 5.129.

 Chủ biên và điều hành: TT Thích Giác Đẳng.

 Những đóng góp dịch thuật xin gửi về TT Thích Giác Đẳng tại giacdang@phapluan.com
Cập nhập ngày: Thứ Sáu 08-11-2006

Kỹ thuật tŕnh bày: Minh Hạnh & Thiện Pháp

| | trở về đầu trang | Home page |