21. Thirteenth Rains Retreat, 1935 at a Moo-ser Village (Bahn Poo Phayah)  

When I had finished cutting, sewing and dyeing the robe, I again went up the mountain. But this time I didn't return to my original spot but went on to the Moo-ser hill tribe village of Poo Phayah. On my arrival, they were more than glad to see me and kindly came together to make a hut for my stay. First though — Ah! — my hopes that the language barrier would probably stop anyone coming to bother me were soon dashed.

21. Khóa An Cư Kiết Hạ lần 13, 1935 tại làng a Moo-ser (Bahn Poo Phayah)  

Khi tôi hoàn tất việc cắt chiếc áo càsa và may rồi nhuộm áo, tôi lại lên núi. Nhưng lần này tôi không quay lại nơi trú xứ lúc ban đầu mà đi tiếp đến ngôi làng Poo Phayah của bộ tộc trên đồi Moo-ser. Khi tôi đến, họ rất vui khi thấy tôi và vui lòng cùng nhau dựng một túp lều để tôi ở. Đầu tiên mặc dù - Ah! - hy vọng của tôi rằng rào cản ngôn ngữ có thể ngăn bất kỳ ai đến làm phiền tôi đã sớm tan biến.

When I first arrived, I stayed in one of their abandoned houses. These people had never seen forest tudong monks before and the whole village turned out, from the youngest to the oldest, to stare at me. They gawked from far and near, some coming so close as almost to tread on my toes. As one onlooker went, another one came to replace him and it went on from midday until around four in the afternoon. They stood there gawking, and then sat there gawking, then lay down gawking at me. They were dirty and smelled. It was all too much for me and made me feel quite dizzy.

Lần đầu tiên khi tôi đến, tôi ở trong một trong những ngôi nhà bỏ hoang của họ. Những người này chưa bao giờ nhìn thấy các nhà sư khổ hạnh trong rừng trước đây và cả làng chạy ra, từ trẻ nhất đến lớn tuổi, nhìn chằm chằm vào tôi. Họ trố mắt nhìn từ xa đến gần, một số đến sát bên tôi gần như giẫm lên ngón chân tôi. Khi một người đã xem rời đi, một người khác đến thế chỗ anh ta và cứ tiếp tục như thế từ giữa trưa cho đến khoảng bốn giờ chiều. Họ đứng đó nhìn chằm chằm, rồi ngồi xuống, rồi nằm xuống nhìn chằm chằm vào tôi. Chúng khá dơ bẩn và có mùi hôi. Tất cả đều quá sức đối với tôi và khiến tôi cảm thấy khá chóng mặt.

The villagers made me a path for walking meditation. Yet I only had to go out on it for them all to throng after me, so that I ended with a long line behind me strung out the length of the path. This was more than I could handle, so I went inside and sat again. Meanwhile, they continued parading in groups along the path thinking it all great fun.

Dân làng đã làm một con đường để tôi đi thiền hành. Tuy nhiên, khi tôi đi hành thiền tất cả dân làng chạy theo tôi, để tôi kết thúc với một hàng dài theo chiều dài của con đường phìa sau tôi. Điều này đã vượt quá khả năng của tôi, vì vậy tôi vào trong và ngồi lại. Trong khi đó, họ tiếp tục đi diễu hành dọc theo con đường vì nghĩ nó rất vui.

Afterwards, I was able to come to an understanding with their 'Chief' (Poo Phayah, or district headman). We agreed that trailing behind me wasn't proper and that if they wanted to make merit then whenever they saw me out doing walking meditation they should 'peu' (join their hands in the gesture of respect). That would certainly be meritorious. From then on, whenever they saw me going out to do walking meditation, they would all approach and standing together in a line 'peu'. Anyone missing would be called out to come and join the group.

Một lúc sau, tôi đã có thể hiểu được qua người 'Tộc trưởng làng' của họ (Poo Phayah, hay người đứng đầu huyện). Chúng tôi đồng ý rằng việc đi theo sau tôi khi tôi đi thiền hành là không đúng và rằng nếu họ muốn được phước báu thì bất cứ khi nào họ nhìn thấy tôi đi thiền hành, họ nên 'peu' (chắp tay với cử chỉ tôn trọng). Điều đó chắc chắn sẽ có phước báu. Từ đó trở đi, hễ thấy tôi đi thiền hành, họ lại đến gần và đứng xếp hàng và chắp tay. Bất cứ ai chưa xuất hiện sẽ được gọi ra để tham gia vào nhóm.

On reflection, one couldn't help feeling sympathetic towards these forest people, who, though living far from material civilization, were so honest and upright. In those days no one had come up to assist and teach them for decades, and — unless some serious crime had been committed — no government officials would ever show their faces up there. They were self-governing and strictly trusted and relied on their 'Chief'. Those bad characters who were trouble-makers and stubbornly ignored their Chief's admonition, were expelled from the village by the Chief. If the perpetrator refused to go, the villagers would all move away from him. You can be assured that nothing like stealing and thievery existed.

Suy ngẫm lại, người ta không khỏi cảm thông với những người ở trong rừng, những người dù sống xa nền văn minh vật chất nhưng lại rất trung thực và ngay thẳng. Ngày đó, không có ai đến hỗ trợ và dạy dỗ họ trong nhiều thập kỷ, và - trừ khi phạm tội nghiêm trọng nào đó - không một quan chức chính phủ nào đến đó. Họ tự quản và hoàn toàn tin tưởng và dựa vào 'tộc trưởng' của họ. Những nhân vật xấu chuyên gây rối và ngoan cố phớt lờ lời khuyên can của tộc trưởng họ, đã bị Trưởng làng trục xuất khỏi làng. Nếu hung thủ không chịu đi, dân làng sẽ tránh xa anh ta. Bạn có thể yên tâm rằng không có chuyện như ăn cắp hay ăn trộm được tồn tại.

Whenever I was walking through these mountain ranges and saw one or two isolated houses, I could immediately surmise that I wouldn't be able to stay with so few people.[134] The hill tribes in this region lacked sufficient rice after two successively bad harvests. There were twelve houses in the village where I was staying but only three of them had enough rice to eat. Yet they all had such a lot of faith. When I came on alms round only three people would come out to put food into my bowl, but each one gave so much that it was sufficient for me to eat.

Bất cứ khi nào tôi đi bộ qua những dãy núi này và nhìn thấy một hoặc hai ngôi nhà biệt lập, tôi có thể phỏng đoán ngay rằng tôi sẽ không thể ở lại vì quá ít người. [134] Các bộ tộc vùng đồi ở vùng này thiếu gạo sau hai vụ mùa liên tiếp thất thu. Có mười hai ngôi nhà trong làng nơi tôi đang ở nhưng chỉ có ba trong số họ có đủ gạo ăn. Tuy nhiên, tất cả họ đều có rất nhiều niềm tin. Khi tôi đến khất thực, chỉ có ba người bước ra để thức ăn vào bát của tôi, nhưng mỗi người cho nhiều để tôi vừa đủ ăn.

Sometime later the Chief came to see me and explained that everyone had faith and wished to offer food on my alms round, but they were embarrassed because they had no rice to give.[135] They had to eat boiled yams and tubers[136] instead of rice. I felt sorry for them and since I rather liked steamed yams myself, I told him so. I said that that was why I was able to come up to live with them — if I hadn't liked them, I wouldn't have come. Once they all knew about this, they dug up wild yams to steam and offer into my bowl, which was consequently filled everyday. They also were delighted with the idea, laughing and smiling, their faces lit up in an endearing way. They did though, remain apprehensive that I wouldn't be able to eat their yams and so they followed me back to my hut to see for themselves. Having received their gifts I was determined to show my appreciation by letting them see me eat them.

Một thời gian sau vị Trưởng làng đến gặp tôi và giải thích rằng mọi người đều có đức tin và muốn cúng dường thức ăn cho chuyến khất thực của tôi, nhưng họ cảm thấy ngại vì không có gạo để cho. [135] Họ phải ăn củ khoai lang luộc [136] thay cho cơm. Tôi cảm thấy thương họ và vì bản thân tôi khá thích khoai lang hấp nên tôi đã nói với vị Trưởng làng như vậy. Tôi nói rằng đó là lý do tại sao tôi có thể đến sống với họ - nếu tôi không thích họ, tôi đã không đến. Khi tất cả đều biết về điều này, họ đã đào khoai lang hoang dã để hấp và cho vào bát của tôi, do đó hàng ngày bình bát được lấp đầy. Họ cũng rất vui cười và hoan hỉ, khuôn mặt của họ sáng lên một cách đáng mến. Tuy nhiên, họ vẫn e ngại rằng tôi sẽ không thể ăn khoai lang của họ và vì vậy họ đã theo tôi trở lại túp lều của tôi để tận mắt chứng kiến. Sau khi nhận được quà của họ, tôi quyết tâm thể hiện sự cảm kích của mình bằng cách để họ nhìn thấy tôi ăn chúng.

That year the rice crop had been sown but poor rainfall had caused the seedlings to shrivel and turn a pale yellow. The villagers built my hut ten days before the beginning of the Rains Retreat and when it was completed, astonishingly, the rain started to pour down. They were all overjoyed, absolutely delighted to think that it was the result of the merit they had made in building a 'monastery' for me to stay in. The rice was transformed by the rain into a lush green, splendid crop. Their rice fields that year produced so much that they couldn't use it all and some of them were even able to sell the surplus.

Năm đó vụ lúa đã được gieo mạ nhưng lượng mưa kém đã làm cho cây mạ teo tóp và ngả sang màu vàng nhạt. Dân làng đã xây dựng túp lều của tôi mười ngày trước khi bắt đầu Khóa tu An Cư Kiết Hạ và khi nó được hoàn thành, thật ngạc nhiên, mưa bắt đầu đổ xuống. Tất cả họ đều vui mừng khôn xiết, vô cùng thích thú khi nghĩ rằng đó là kết quả của công lao họ đã xây dựng nên một 'tu viện' cho tôi ở. Cây lúa đã được mưa biến đổi thành một màu xanh tươi tốt. Ruộng lúa năm đó của họ sản xuất nhiều đến mức không thể sử dụng hết, một số còn thừa được đem bán.

Apparently no monks had previously spent the Rains Retreat with the Moo-ser hill tribes people, so that I may possibly have been the first monk in Thailand to have done so.

Trước đây chưa có nhà sư nào trải qua Khóa tu An Cư Kiết Hạ với những người dân thuộc bộ lạc Moo-ser, vì vậy tôi có thể là nhà sư đầu tiên ở Thái Lan đã làm như vậy.

When they had completed the construction of my hut, I recalled that in the 'Life of the Buddha', Venerable Phra Siddhattha had been thirty five years old when his strivings had come to fruition in his Awakening. That year, I too would be thirty five years old, (having gone forth as a monk when I was entering my twenty-second year). I therefore resolved that I would offer my strivings in meditation during that year to pay homage to the Enlightenment of the Lord Buddha:

Khi túp lều của tôi được dân làng dựng hoàn thành, tôi nhớ lại trong 'Cuộc đời của Đức Phật', Bồ Tát Siddhattha năm Ngài ba mươi lăm tuổi với những nỗ lực Ngài đã đạt được đạo quả Giác Ngộ. Năm đó, tôi cũng ba mươi lăm tuổi, (đã đi tu khi tôi bước vào năm hai mươi hai tuổi). Do đó, tôi quyết định rằng tôi sẽ cống hiến những nỗ lực của tôi trong thiền định trong năm đó để bày tỏ lòng tôn kính đối với Sự giác ngộ của Đức Phật:

'I will wholeheartedly accept whatever way my meditation practice leads, even if my life should be lost because of it. May this life of mine be offered, as one would offer a lotus flower, in worship of him.'

"Con xin hết lòng chấp nhận bất cứ con đường nào mà việc thực hành thiền định dẫn đến, ngay cả khi mạng sống của con phải mất đi vì nó. Nguyện cuộc đời này của con được dâng hiến, như người ta dâng một đóa hoa sen, với sự tôn kính Ngài. '

Having made this resolution, I applied myself to my meditation throughout the Rains Retreat. Yet it didn't seem to be progressing and remained firmly as it was before. To bring it up to the level of my resolution, I decided to put myself through a trial by fasting for five days.

Sau khi nguyện như vậy, tôi đã đặt mình vào việc thiền định trong suốt Khóa An Cư Kiến Hạ. Nhưng dường như không tiến triển và vẫnđứng yên như trước. Để đưa việc tu thiền định của mình phát triển thêm của tôi, tôi quyết định nhịn ăn trong năm ngày để thử thách bản thân.

The Moo-ser had never seen such a thing and were afraid I would die. They came and pleaded with me to partake of food as usual, but I refused and continued for the full five days in accordance with my pledge. They took it in turns surreptitiously to come and watch over me. If I closed my door to sit in meditation inside the room they would call out and ask me to reply, and only when I answered would they leave.

Người dân Moo-ser chưa bao giờ nhìn thấy điều đó và sợ tôi sẽ chết. Họ đến và cầu xin tôi nhận thức ăn như thường lệ, nhưng tôi từ chối và tiếp tục nhịn cho đủ năm ngày theo cam kết của tôi. Họ thay nhau lén lút đến và trông chừng tôi. Nếu tôi đóng cửa để ngồi thiền trong thất, họ sẽ gọi và yêu cầu tôi trả lời, và chỉ khi tôi trả lời thì họ mới rời đi.

Actually, fasting is not the pathway to Enlightenment. The Lord Buddha had already tried this method and subsequently said that it was more like self-mortification.[137] All my meditation teachers had repeated that. Having already tried it for myself, I knew that it was merely a technique for tormenting the body, without leading to the arising of the wisdom to explore Dhamma and sharpen one's understanding. I had fasted as a test of my will-power, to see which was stronger — my attachment to life or my faith in the Dhamma qualities that I had already seen. When I had come to the truth within my own heart about this, I returned to eating as before. Yet I didn't take any rice for the first four or five days, eating just steamed yams and taro.[138] When the Moo-ser saw that I was taking food again, they were all delighted.

Thực ra, nhịn ăn không phải là con đường dẫn đến Giác ngộ. Đức Phật đã thử phương pháp này và sau đó nói rằng nó giống như tự hành xác hơn. [137] Tất cả các giáo viên thiền của tôi đã lặp lại điều đó. Sau khi tự mình thử nó, tôi biết rằng đó chỉ đơn thuần là một kỹ thuật để hành hạ cơ thể, mà không dẫn đến việc phát sinh trí tuệ để khám phá Giáo pháp và mài giũa sự hiểu biết của một người. Tôi đã nhịn ăn để kiểm tra sức mạnh ý chí của mình, để xem cái nào mạnh hơn - sự gắn bó của tôi với cuộc sống hoặc niềm tin của tôi vào những phẩm chất của Giáo pháp mà tôi đã thấy. Khi tôi đã hiểu ra sự thật trong lòng mình về điều này, tôi trở lại ăn uống như trước. Tuy nhiên, tôi đã không ăn một chút cơm nào trong bốn hoặc năm ngày đầu tiên, chỉ ăn khoai lang và khoai môn hấp. [138] Khi người dân Moo-ser thấy tôi đã ăn lại, tất cả đều vui mừng.

During the Rains Retreat, some visions (nimit') arose in my meditation pointing to the strength and firmness of my meditation procedures. This brought me great satisfaction and contentment.

Trong thời gian An Cư Kiết Hạ, một số linh ảnh (nimit ') xuất hiện trong thiền định của tôi chỉ về sức mạnh và sự vững chắc của các phương pháp thực hành thiền định của tôi. Điều này mang lại cho tôi sự hài lòng và mãn nguyện.

The Moo-ser would rejoice and boast that: "Your being with us is very good. Our hill-rice fields have produced a bumper harvest; some people will even be able to sell cattle" — (they graze them but don't use them as beasts of burden) — "which they have never managed to do before." (Usually raising pigs for sale provided the regular family income.) "Dried chili-peppers are another income source for us, but apart from these items we have no other means of making money. This year we have more than enough money and can put some aside. You came and taught us not to gamble and play pai, too-ah and be-er,[139] so we have stopped. Previously, groups of townspeople would come up and dupe us into gambling with them, but now we've accepted your teachings and don't play any more."

Người dân Moo-ser đã vui mừng và tự phụ rằng: "Sự sống của Ngài với chúng tôi rất tốt. Những cánh đồng lúa trên đồi của chúng tôi đã tạo ra một vụ mùa bội thu; một số người thậm chí sẽ có thể bán gia súc" - (chúng được chăn thả rong nhưng không sử dụng chúng như những cầm thú của gánh nặng) - "điều mà họ chưa bao giờ làm trước đây." (Thường nuôi lợn để bán mang lại thu nhập đều đặn cho gia đình.) "Ớt khô là một nguồn thu nhập khác của chúng tôi, nhưng ngoài những mặt hàng này, chúng tôi không có phương tiện kiếm tiền nào khác. Năm nay chúng tôi có quá đủ tiền và có thể để dành một ít. Ngài đã đến và dạy chúng tôi không được chơi các loại cờ bạc, [139] vì vậy chúng tôi đã dừng lại. Trước đây, các nhóm người dân thị trấn sẽ đến và lừa chúng tôi đánh bạc với họ, nhưng bây giờ chúng tôi đã chấp nhận lời dạy của Ngài và không chơi bất kỳ trò chơi nào nữa. ".

At the end of the Rains Retreat, the Chief personally came to offer a tort phah pah[140] from himself and gave a length of white cloth for robe material.

Vào cuối Khóa tu An Cư Kiết Hạ, vị Trưởng làng đích thân đến dâng một tấm vải dài [140] của ông và một đoạn vải trắng dài để làm chất liệu áo choàng.

I had to bid farewell to the Moo-ser people so that I could go down to pay my respects to Ven. Ajahn Mun who was at the village of Toong Ma-khao, in the district of Maer Pung. They were all much grieved at my departure and began crying and pleading with me to return. I was still undecided so I told them I would first see what my Ajahn had to say. Perhaps I would then come back.

Tôi phải chia tay người dân Moo-ser để xuống đảnh lễ bày tỏ lòng thành kính với Ven. Ajahn Mun hiện ở làng Toong Ma-khao, thuộc huyện Maer Pung. Tất cả người dân Moo-ser đều rất đau buồn trước sự rời đi của tôi và bắt đầu khóc lóc van xin tôi quay về. Tôi vẫn chưa quyết định nên tôi nói với họ rằng trước tiên tôi sẽ xem Ngài Ajahn của tôi nói gì. Có thể tôi sẽ quay lại sau đó.

When I reached Ven. Ajahn Mun and related to him all what had happened while I had been living with the Moo-ser, he was pleased and suggested that we went back there. For the return trip all three of us — Ven. Ajahn Mun, Venerable Ornsee and I — went in a group together. However, when it came time to start climbing, Venerable Ornsee became ill so we told him to wait down below to recuperate first.

Khi tôi đến gặp Ngài Ven. Ajahn Mun và trình bày với Ngài tất cả những gì đã xảy ra khi tôi sống với người dân Moo-ser, Ngài hài lòng và đề nghị chúng tôi quay lại đó. Chuyến trở về có cả ba chúng tôi - Ven. Ajahn Mun, Đại đức Ornsee và tôi - cùng đi trong một nhóm. Tuy nhiên, đến lúc bắt đầu leo núi, Hòa thượng Ornsee bị ốm nên chúng tôi bảo Ngài đợi ở dưới để hồi phục sức khỏe trước.

22. Fourteenth Rains Retreat, 1936 The Same Location with Three Monks  

Returning to stay with the Moo-ser people this time made me feel somewhat uneasy because they were now more intimately acquainted with me than with Ven. Ajahn Mun. Moreover, Ven. Ajahn Mun found it difficult to adjust to cold weather. Coming up into the colder atmosphere had affected his health so badly that it appeared that he could probably not stay on. But through his strength of mind and fighting spirit, he was able to overcome this and spend the whole of the Rains Retreat there.

22. Khoá An Cư Kiết Hạ thứ 14, 1936 Địa Điểm Giống Khóa trước cùng với 3 Vị Sư  

Trở lại với dân tộc Moo-ser lần này khiến tôi cảm thấy hơi bất an vì bây giờ người dân thân thiết với tôi hơn là với Ven. Ajahn Mun. Hơn nữa, Ven. Ajahn Mun cảm thấy rất khó để thích nghi với thời tiết lạnh giá. Việc đến với bầu không khí lạnh hơn đã ảnh hưởng đến sức khỏe của Ngài nghiêm trọng đến mức có vẻ như Ngài có thể không thể tiếp tục. Nhưng nhờ sức mạnh của tâm và tinh thần chiến đấu, Ngài đã có thể vượt qua điều này và dành toàn bộ Khóa An Cư Kiết Hạ ở đó.

This time around, my meditation went very well because besides being able to use my own techniques, I now also had those of the Ven. Ajahn and I was able to learn from him all the time. Close to the start of the Rains Retreat the Ven. Ajahn sent me down to bring Ven. Ornsee back up to be with us. I was away for five nights and that left the Ven. Ajahn by himself. It was during this period of solitude that he strove in his meditation with absolute and fearless determination and achieved outstanding results. His illness also completely disappeared at the same time.

Thời gian này, việc thiền định của tôi diễn ra rất tốt vì ngoài việc có thể sử dụng các kỹ thuật của riêng tôi, giờ đây tôi còn có những kỹ thuật của Ven. Ajahn và tôi đã có thể học hỏi từ Ngài mọi lúc. Gần bắt đầu khóa An Cư Ngài Ven. Ajahn cử tôi xuống để đưa Ven. Ornsee đến với chúng tôi. Tôi đã đi trong năm đêm và Ven. Ajahn ở đó một mình. Chính trong khoảng thời gian cô độc này, Ngài đã nỗ lực thiền định với quyết tâm tuyệt đối và không sợ hãi và đã đạt được những kết quả xuất sắc. Bệnh của Ngài cũng đồng thời biến mất hoàn toàn.

During this Rains Retreat period the three of us were all resolute in our meditation practice, each of us striving to the limit of our individual ability. We were all so attuned to each other that any happenings — whether concerning external things or connected with the understanding of Dhamma — that occurred to one of us, would seem to be known to all. It was during this Rains Retreat that Ven. Ajahn Mun foretold how long his life would last and this subsequently proved to be accurate.

Trong thời gian An Cư Kiết Hạ này, ba chúng tôi đều cố gắng trong việc thực hành thiền định của mình, mỗi người chúng tôi đều cố gắng trong giới hạn khả năng của cá nhân mình. Chúng tôi rất hòa hợp với nhau đến nỗi bất kỳ chuyện gì xảy ra - cho dù liên quan đến những thứ bên ngoài hay đến sự hiểu biết về Giáo pháp - xảy ra với một người trong chúng tôi, dường như tất cả đều biết. Chính trong cuộc An cư kiết hạ này, Ven. Ajahn Mun đã báo trước cuộc sống của mình sẽ kéo dài bao lâu và điều này sau đó đã được chứng minh là chính xác.

Sometimes, he would bring forward the visions and 'knowledge' that had spontaneously arisen within his meditation as predictions about various things concerning certain of his disciples. Yet he would add that one must not blindly believe all such things, for they could be wrong. As for me, I maintained a balanced mind concerning the things he said about me because I understood that such things were very much an individual affair, each case being different. They should not be the ultimate aim and purpose of one who truly practices meditation. That should be rather the total eradication of the defilements.

Thỉnh thoảng, Ngài đã đưa ra những tầm nhìn và 'kiến thức' phát sinh tự nhiên trong quá trình thiền định của Ngài như những tiên đoán về những điều khác nhau liên quan đến một số đệ tử của Ngài. Nhưng Ngài nói thêm rằng không ai được tin một cách mù quáng vào tất cả những điều như vậy, vì chúng có thể sai. Về phần tôi, tôi luôn duy trì tâm bình tỉnh về những điều Ngài nói về tôi vì tôi hiểu rằng những điều đó rất là riêng của mỗi cá nhân, mỗi trường hợp là khác nhau. Chúng không nên là mục đích và ý muốn cuối cùng của một người thực sự thực hành thiền định. Đó phải là sự diệt trừ hoàn toàn các phiền não.

This Rains Retreat saw Ven. Ajahn Mun teach us using 'canny' and shrewd means, as well as his various subtle and skillful techniques. I had never seen him do anything like this before. I immediately carried out his teachings in every respect and so quickly that he once exclaimed to no one in particular, that: "This Venerable Thate is hasty and impetuous!".[141]

Khóa An Cư Kiết Hạ này đã cho thấy Ven. Ajahn Mun dạy chúng ta cách sử dụng 'sự thận trọng' và các phương tiện khôn ngoan, cũng như các kỹ thuật tinh tế và khéo léo khác nhau của Ngài. Tôi chưa bao giờ thấy Ngài làm bất cứ điều gì như thế trước đây. Tôi ngay lập tức thực hiện những lời dạy của Ngài trên mọi phương diện và nhanh chóng đến nỗi Ngài đã từng thốt lên một mình cụ thể rằng: “ Đại đức Thate này hấp tấp và nóng nảy!”. [141]

Ven. Ajahn Mun frankly opened up his true character to us and I can only count my great good fortune to have been under the guidance of a Meditation Master who taught in such a way. I think it would be difficult to find any other times when he could train his disciples in this way. The appropriate conditions of the people involved, the place and the time could never again be quite so conducive. Although he might have given his blessing and encouragement for me to become an heir to his Dhamma, I have never been heedless and complacently accepted it. I always held that what is true remains true, whatever one might say. One can't go beyond the true state of things.

Ven. Ajahn Mun đã thẳng thắn cởi mở tính cách thực sự của mình với chúng tôi và tôi chỉ có thể nói được đó là may mắn lớn của mình đã được sự hướng dẫn của một Thiền sư đã dạy theo cách như vậy. Tôi nghĩ sẽ rất khó để tìm được thời điểm nào khác mà Ngài có thể huấn luyện các đệ tử của mình theo cách này. Điều kiện thích hợp của những người có liên quan, địa điểm và thời gian có thể không bao giờ lại có lợi như vậy. Mặc dù Ngài có thể đã ban phước và khuyến khích tôi trở thành người thừa kế Giáo pháp của Ngài, nhưng tôi chưa bao giờ để ý và chấp nhận nó một cách mãn nguyện. Tôi luôn tin rằng điều gì là sự thật vẫn là sự thật, cho dù bất cứ điều gì người ta có thể nói. Không ai thể vượt ra khỏi trạng thái thực sự của sự vật.

22.1 About the Forest People Entering the Village  

During this Rains Retreat I came across a tribe of forest people who were known as the Yellow Leaf Spirits.[142] They themselves resented this name and asked that it not be used for they said that they too were afraid of spirits and it was better to call them 'forest people'.

22.1 Về việc người rừng vào làng  

Trong cuộc Nhập thất này, tôi tình cờ gặp một bộ tộc người rừng được gọi là Marabi. [142] Họ là những người luôn nóng giận nên được gọi là Yellow Leaf Spirits (Linh Hồn Lá Vàng) họ yêu cầu không gọi họ như vậy vì họ rất sợ các linh hồn và tốt hơn nên gọi họ là 'người rừng'.

The Moo-ser people said that although they had lived in that place for over fifty years, they had never seen this tribe come near them. They were considered a tribe of 'ancient' Thais, and their language and accent sounded very similar to what I had heard when talking with the people from the towns of Yong and Ruang, located to the north of Chiang Dtoong.[143] These townspeople had migrated southwards and settled down in Chiang Mai Province. They had made their living as wicker-workers, weaving trays[144] known as kern trays (because they are the handiwork of the Kern Tribe). They had told me about these forest people, relating how originally the tribe had consisted of about sixty but smallpox had later killed some of them. At that time, only about thirty men and women remained. I can offer here some brief, collected notes about their way of life:

Người dân Moo-ser nói rằng mặc dù họ đã sống ở nơi đó hơn năm mươi năm, nhưng họ chưa bao giờ thấy bộ tộc này đến gần họ. Người Rừng được coi là một bộ tộc 'cổ đại' của người Thái , ngôn ngữ và giọng của họ nghe rất giống với những gì tôi đã nghe khi nói chuyện với người dân từ các thị trấn Yong và Ruang, nằm ở phía bắc của Chiang Dtoong. [143] Những người dân thị trấn này đã di cư xuống phía nam và định cư ở tỉnh Chiang Mai. Họ đã kiếm sống bằng nghề đan lát, dệt các khay [144] được gọi là khay kern (vì chúng là sản phẩm thủ công của Bộ lạc Kern). Người dân Moo-ser đã kể cho tôi nghe về những người rừng này, kể về việc ban đầu bộ tộc gồm khoảng sáu mươi người nhưng bệnh đậu mùa sau đó đã giết chết một số người trong số họ. Lúc đó, chỉ còn lại khoảng ba mươi đàn ông và phụ nữ. Tôi có thể viết lên ở đây một số ghi chú ngắn gọn, được thu thập về cách sống của họ:

Their existence didn't rely on any permanent settlement. They cut a few small tree trunks to act as posts, then covered those with branches, leaves and whatever they could find. It was enough to sleep in and find some shelter from rain and dew. Sometimes they would sleep in caves or under rock overhangs or trees. The base of a tree sufficed for them even if it offered only a little shelter.

Họ không sống bất kỳ khu định cư lâu dài nào. Họ chặt một vài thân cây nhỏ để làm cột nhà, sau đó phủ cành, lá và bất cứ thứ gì họ tìm được. Chỉ cần để ngủ trong đó và làm chỗ trú mưa và sương là đủ. Đôi khi họ ngủ trong hang động hoặc dưới những mỏm đá nhô ra hoặc trên cây. Phần gốc của một cái cây đủ cho họ ngay cả khi nó chỉ cung cấp một ít nơi trú ẩn.

These forest people had no clothing except a few items that they had solicited for covering their nakedness when they entered a village.[145] They lived together in groups and were afraid of spirits and tigers. Once they were in their shelters, other people rarely noticed them. If by chance they were seen, the women folk had to run away and if they weren't fast enough they would drop to the ground and roll away. Any men of the tribe would immediately come out with their spears to fight. (I think this all happened because of the women's lack of clothes.) They believed it was so inauspicious for a woman to see a stranger that it would end with her being eaten by a tiger.

Những người rừng này không mặc quần áo ngoại trừ một vài món đồ mà họ đã xin được để che một phần thân thể khi họ vào một ngôi làng. [145] Họ sống thành bầy đàn và rất sợ ma qủi và loài hổ. Một khi họ đã ở trong nơi trú ẩn của mình, những người khác hiếm khi thấy họ. Nếu tình cờ họ bị bắt gặp, những người phụ nữ phải bỏ chạy và nếu không đủ nhanh, họ sẽ nằm xuống đất và lăn đi. Những người đàn ông nào của bộ tộc sẽ ngay lập tức cầm giáo của họ ra để chiến đấu. (Tôi nghĩ tất cả điều này xảy ra vì phụ nữ thiếu quần áo che thân.) Họ tin rằng là điều bất hạnh khi một người phụ nữ nhìn thấy một người lạ có thể cô ấy bị hổ ăn thịt.

The tribe would stay for a long time wherever there was a plentiful food supply but once the food ran out they would migrate elsewhere. That is why they were known as the Yellow Leaf Spirits, for when the leaves covering their shelters turned yellow they would move on.

Bộ lạc người rừng sẽ ở lâu khi bất cứ nơi nào có nguồn cung cấp lương thực dồi dào nhưng một khi hết lương thực, họ sẽ di cư đi nơi khác. Đó là lý do tại sao họ được gọi là Những Linh Hồn Lá vàng, vì khi những chiếc lá che nơi trú ẩn của họ chuyển sang màu vàng, họ sẽ rời đi.

Their food and diet were based on animal meat, wild forest yams and tubers, and honey from wild bee hives. They wouldn't eat certain species of animals — snakes for example — and meat had to be cooked or roasted in the fire before it could be eaten.[146] Rice or wheat did not make up their staple food unlike ordinary people. If they collected honey, they would first mix it with rotted wood pulp or earth to give it some solidity before eating it.

Thực phẩm của họ dựa trên thịt thú vật, khoai lang và củ rừng, mật ong từ tổ ong rừng. Họ sẽ không ăn một số loài động vật nhất định - chẳng hạn như rắn - và thịt phải được nấu chín hoặc nướng trong lửa trước khi có thể ăn được. [146] Gạo hoặc lúa mì không phải là lương thực chính của họ không giống như những người bình thường. Nếu họ lấy mật ong, trước tiên họ sẽ trộn mật ong với bột gỗ mục nát hoặc đất để tạo độ rắn trước khi ăn.

They lit their fires by striking a piece of iron against a stone — (what we call the 'hunter's flint') — otherwise, they would rub two sticks together. I gave them a box of matches but they were afraid to use them because of the sudden ignition and hissing flare when struck.

Họ đốt lửa bằng cách đập một miếng sắt vào một hòn đá - (cái mà chúng ta gọi là 'đá lửa của thợ săn') - nếu không, họ sẽ cọ xát hai cây gậy với nhau. Tôi đưa cho họ một hộp diêm nhưng họ ngại sử dụng vì bắt lửa đột ngột và phát ra tiếng rít khi đánh.

Their way of hunting used spears, the ends of which were poisoned (with toxic sap).[147] These forest people would stealthily follow any animal tracks they had observed until they saw the animal lying down for its day-rest. Then they would stalk in closer and hurl their spears directly at it. If the animal they sighted was still foraging for food, they would stealthily find cover and creep in as close as possible before sending their spears arching up through the air to fall on their prey.

Họ săn mồi bằng giáo, đầu của cái giáo được tẩm chất độc (bằng nhựa cây có chất độc ). .[147] Những người rừng này sẽ theo dõi bất kỳ dấu vết con vật nào mà họ quan sát được cho đến khi họ nhìn thấy con vật nằm ngủ. Sau đó, họ sẽ lén tới gần hơn để ném giáo trực tiếp vào con mồi. Nếu con mồi mà người rừng nhìn thấy vẫn đang kiếm ăn, họ sẽ lén lút tìm chỗ nấp và chui vào càng gần càng tốt trước khi phóng những ngọn giáo của mình lên không trung để rơi xuống con mồi.

They said that within a range of twenty to thirty metres, they could be sure of their meal. A superficial penetration of the spear meant they could eat the meat but if it went in more than one inch all the meat would become contaminated by the poison and be rendered inedible.

Họ nói rằng trong phạm vi từ hai mươi đến ba mươi mét họ có thể chắc chắn bắt được con mồi của mình. Một mũi giáo chỉ cắm vào bề ngoài có nghĩa là họ có thể ăn thịt con thú đó nhưng nếu mũi giáo đâm sâu vào một inch, tất cả thịt sẽ bị nhiễm chất độc và không thể ăn được

They once came and offered us some of their meat. It had an offensive, rank smell arising from the smoke where it had been roasted. They put it in the fork of some tree branches about ten metres away and its rank and putrid smell almost kept us awake the whole night. Ven. Ajahn Mun told the Moo-ser to take it and try boiling it, but nearly half of it proved to be dirt and so it couldn't be eaten.

Một lần họ đến cho chúng tôi một số thịt họ săn được. Nó có một mùi khó chịu, xông lên từ mùi khói vì thịt đã được nướng chín trên củi. Họ cột thịt vào chãn ba của một số cành cây cách đó khoảng chục mét, và mùi hôi thối của miếng thịt khiến chúng tôi không ngủ cả đêm. Ven. Ajahn Mun bảo ven Moo-ser lấy miếng thịt vào thử luộc, nhưng gần một nửa trong số đó được cho thấy là nhớp nhúa nên không thể ăn được.

Their tradition and customs were based in the forest and they never really left it. The only time people ever caught sight of them was when they ventured out to ask for clothing, rice, salt or iron for their flints. The ancestors of this tribe, as I understand it, were probably fugitives[148] who had long ago fled from their lords and masters into the jungle. We may deduce this from their taboo against crossing any open areas or cultivated fields. No matter how wide the fields or how difficult the route around, they would avoid and bypass any signs of habitation or agriculture — even though nobody had actually forbidden them from crossing. This shows how the tribal elders had misled them away from going into open areas, being afraid that someone would spot and take them.

Truyền thống và phong tục của họ căn bản ở trong rừng và họ không bao giờ thực sự rời bỏ nó. Lần duy nhất mọi người bắt gặp họ là khi họ mạo hiểm đi xin quần áo, gạo, muối hoặc sắt cho đá lửa của họ. Theo tôi hiểu thì tổ tiên của bộ tộc này, có lẽ là những kẻ đào tẩu [148], họ vào rừng để trốn khỏi lãnh chúa và chủ nhân của họ. Chúng ta có thể suy ra điều này từ điều cấm kỵ của họ đối với việc băng qua bất kỳ khu đất trống hoặc cánh đồng canh tác nào. Bất kể cánh đồng rộng bao nhiêu hoặc tuyến đường xung quanh khó khăn như thế nào, họ tránh và bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nơi có người sinh sống hoặc nông nghiệp nào - mặc dù thực tế không ai cấm họ băng qua. Điều này cho thấy các trưởng lão bộ lạc đã hướng dẫn họ đi vào những khu vực trống trải như thế nào, vì sợ ai đó phát hiện và bắt họ.

This also applies to what I've already said about the women — that if they should catch sight of any stranger a tiger would eat them. When the men came in to ask for rice, wheat or yams and taro, they would immediately eat everything without leaving any. I told them to take some back to share with their women folk. However, they replied that they couldn't do such a thing, for if the women ate such foods they would become addicted to the taste and be spoilt.

Điều này cũng áp dụng cho những gì tôi đã nói về những người phụ nữ - rằng nếu họ bắt gặp bất kỳ người lạ nào thì một con hổ sẽ ăn thịt họ. Khi những người đàn ông đến để xin gạo, lúa mì hoặc khoai lang và khoai môn, họ sẽ ăn ngay lập tức mà không bỏ sót một thứ nào. Tôi bảo họ lấy một ít về chia sẻ với những phụ nữ của họ. Tuy nhiên, họ trả lời rằng họ không thể làm điều đó, vì nếu phụ nữ ăn những món ăn như vậy, họ sẽ nghiện mùi vị và trở nên hư hỏng.

Whenever they came among the Moo-ser their behavior betrayed their inherent fear of strangers, especially of important people or officials. They walked slowly and cautiously, always wary and alert in a quite pitiful way. However, when they entered the jungle they became so swift and agile that following them was difficult for the eye. All one would see and hear were the stirring and rustling of the leaves.

Bất cứ khi nào họ đến gần dân làn Moo-ser, hành vi của họ không trung thành với lại nỗi sợ hãi vốn có của họ đối với người lạ, đặc biệt là những người quan trọng hoặc quan chức. Họ bước đi chậm rãi và thận trọng, luôn đề phòng và cảnh giác một cách khá hầm hố. Tuy nhiên, khi vào rừng, chúng trở nên nhanh nhẹn và hoạt bát đến mức khó theo dõi họ. Tất cả những gì người ta nhìn thấy và nghe thấy là tiếng động và xào xạc của lá.

Their marriage customs gave individual freedom to both the women and the men. For example, as elsewhere, it was common that when a man had good luck and was prospering through successfully bringing in meat and food, any woman attracted to him would go and stay with him and become his partner. I forgot to ask whether there was any dowry involved. The raising of children was the sole responsibility of the woman.

Phong tục hôn nhân của họ là quyền tự do cá nhân cho cả phụ nữ và nam giới. Ví dụ, như ở những nơi khác, thông thường khi một người đàn ông gặp may mắn và làm ăn phát đạt nhờ mang về nhiều thịt và thức ăn, bất kỳ người phụ nữ nào bị anh ta thu hút sẽ đến ở với anh ta và trở thành bạn đời của anh ta. Tôi quên hỏi liệu có bất kỳ của hồi môn nào liên quan không. Việc nuôi dạy con cái là trách nhiệm duy nhất của người phụ nữ.

They had come to see me sometimes. I then had an opportunity to question them about many aspects of their lifestyle and so was able to develop a good understanding about them. Whenever I saw these forest people, I felt sympathy and pity because they were also of the same Thai tribe. I could understand every word of their conversation and their physical features were the same as ours in every way. The thought arose deep down in me to find some way to help them to become established in some stable livelihood, or at least to assist them to reach the subsistence level of the Moo-ser and the other hill tribes up in the mountains. If they were willing to receive assistance, I intended to inform the appropriate Government authorities so that they could bring in aid such as tools and supplies — including everything all the way to seedlings and seeds.

Thỉnh thoảng họ đã đến gặp tôi. Sau đó tôi có cơ hội để hỏi họ về nhiều khía cạnh trong lối sống của họ và do đó tôi có thể hiểu rõ về họ. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những người rừng này, tôi đều cảm thấy thương cảm và xót xa vì họ cũng là người cùng một bộ tộc Thái. Tôi có thể hiểu mọi từ trong cuộc trò chuyện của họ và các đặc điểm ngoại hình của họ cũng giống như chúng tôi về mọi mặt. Trong tôi nảy sinh ý nghĩ tìm cách nào đó giúp họ ổn định cuộc sống, hoặc ít nhất là giúp họ đạt được mức sinh hoạt của người Moo-ser và các bộ tộc vùng đồi khác trên núi. Nếu họ sẵn sàng nhận hỗ trợ, tôi dự định sẽ thông báo cho các cơ quan chức năng của chính phủ để họ có thể hỗ trợ như dụng cụ và những nhu yếu phẩm - bao gồm tất cả mọi thứ cho đến cây giống và hạt giống.

When they later came to see me, I sounded them out: "What do you think of the rice, the maize, the taro, the chili and the salt that you have been given to eat? Was it delicious?". "Yes," they replied, "it was all very tasty". "So," I continued, "if that is the case, why don't you come and make a settlement like these Moo-ser people. You could then plant rice and taro for your own consumption — wouldn't that be good?".

Sau đó họ đến gặp tôi, tôi đã ướm thử: "Anh nghĩ gì về gạo, ngô, khoai môn, ớt và muối mà anh được cho ăn? Có ngon không?". "Có," họ trả lời, "tất cả đều rất ngon". "Vì vậy," tôi tiếp tục, "nếu đúng như vậy, tại sao bạn không đến định cư như những người Moo-ser này. Sau đó bạn có thể trồng lúa và khoai môn để tiêu dùng - điều đó không tốt sao? ".

That was as far as I got, for they immediately started to protest that they were a forest people and that they couldn't do such a thing. If they did 'the ground would be turned upside down'. (This is an old fashioned expression indicating absolute opposition and disagreement. Their meaning being that such an idea was impossible. If it were to come to pass then the underside of the earth would be flipped over on to the top.) When I heard these objections, all my aid plans and projects ceased right there.

Tôi chỉ có thể nói được như thế, họ lập tức phản đối rằng họ là người rừng và rằng họ không thể làm điều đó. Nếu họ làm vậy 'mặt đất sẽ bị đảo lộn'. (Đây là một cách diễn đạt cổ điển cho thấy sự phản đối và bất đồng tuyệt đối. Ý của họ là một ý tưởng như vậy là không thể. Nếu nó thành hiện thực thì mặt dưới của trái đất sẽ được lật lên trên cùng.) Khi tôi nghe thấy những điều này. sự phản đối, tất cả các kế hoạch và dự án giúp đỡ của tôi chấm dứt ngay tại đó.

What a shame. Although these people were endowed with priceless humanity, they were unable to take full advantage of it because of their birth in an unsuitable environment. More to be pitied though are some of the people born in an affluent and pleasant environment. They have everything, including education opportunities, yet heedlessly lose themselves through indulgence in pleasures that are without real substance. Meanwhile time consumes their life so that it isn't used for anything worthwhile. There are so many people like this.

Xấu hổ làm sao. Mặc dù những người này được ban tặng cho sức mạnh nhân văn vô giá nhưng họ không thể phát huy hết tác dụng của nó vì họ sinh ra trong một môi trường không phù hợp. Đáng thương hơn là một số người được sinh ra trong một môi trường sung túc và dễ chịu. Họ có tất cả mọi thứ, kể cả cơ hội học hành, nhưng lại đánh mất bản thân một cách vô tâm do đắm chìm trong những thú vui không có thực chất. Trong khi đó, thời gian tiêu tốn cuộc sống của họ để nó không được sử dụng cho bất cứ điều gì đáng giá. Có rất nhiều người như thế này.

In this Rains Retreat, Ven. Ajahn Mun not only foretold various things but also spoke of the responsibility he would have to shoulder concerning the group of Kammatthaana forest monks. He spoke of establishing a meditation monastery in the Chiang Mai area and asked if I had any suggestions to offer. I was delighted to hear that he was thinking of resuming responsibility for our group. So I remarked that the people of the Northeast of Thailand were more suited to Dhamma practice than the people of other regions. This was especially so, I pointed out, in this Northern region where the results had been minimal.

Trong Khóa tu An Cư Kiết Hạ này, Ven. Ajahn Mun không chỉ báo trước những điều khác nhau mà còn nói về trách nhiệm mà Ngài sẽ phải gánh vác liên quan đến nhóm các nhà sư Lâm Tăng Kammatthaana. Ngài nói về việc thành lập một thiền viện ở khu vực Chiang Mai và hỏi tôi có đề nghị gì không. Tôi rất vui khi biết rằng Ngàiđang nghĩ đến việc nối lại trách nhiệm với nhóm của chúng tôi. Vì vậy, tôi nhận xét rằng người dân vùng Đông Bắc Thái Lan thích hợp với thực hành Giáo pháp hơn người dân các vùng khác. Tôi đã chỉ ra rằng điều này đặc biệt như vậy, ở khu vực phía Bắc này, nơi mà kết quả đạt được là rất nhỏ.

"Look," I said, "Venerable Ajahn has been in this region for seven or eight years now but who has left their home to follow you and the way of practice? Those who do follow you are all, without exception, your old disciples from the Northeast. At this very moment the people there, both monks and lay people — including Ven. Chao Khun Dhammachedi — are always yearning for you. Everyone pleaded with me to come and invite Ven. Ajahn to return to the Northeast. They are happy to make all the necessary travel arrangements and said that all I had to do was to tell them what was required."

Tôi nói, "Thưa Ngài Ajahn, Ngài hãy nhìn xem, Ngài đã ở trong vùng này được bảy tám năm rồi nhưng ai đã bỏ nhà để theo ngài tu tập? Những người theo Ngài đều là đệ tử cũ của Ngài từ Đông Bắc. Ngay tại thời điểm này, những người ở đó, cả tu sĩ và cư sĩ - bao gồm cả Ven. Chao Khun Dhammachedi - luôn khao khát có được Ngài hướng dẫn tu tập. Mọi người cầu xin tôi đến và mời Ven. Ajahn để trở lại Đông Bắc. Họ rất vui để thực hiện mọi thu xếp việc đi lại cần thiết và nói rằng tôi cho họ biết những gì cần làm họ sẽ làm hết tất cả. "

Ven. Ajahn Mun then recalled a mountain range towards Nah Kaer District of Sakhon Nakorn Province that would certainly make a good and suitable place to stay. He favored those sort of mountains and so declared that it would be the place for us all to go. But he also said that it would have to be my job to act as 'doorkeeper' for him. If someone came to visit him whom I considered unsuitable, he told me that I was not to allow them in to see him.

Ven. Ajahn Mun sau đó nghĩ đến dãy núi hướng về huyện Nah Kaer của tỉnh Sakhon Nakorn chắc chắn sẽ là một nơi tốt và thích hợp để ở. Ngài thích những loại núi đó và tuyên bố rằng đó sẽ là nơi để tất cả chúng ta đến. Nhưng Ngài cũng nói rằng tôi phải làm 'người tiếp khách' cho Ngài. Nếu ai đó đến thăm Ngài mà tôi cho thấy không thích hợp, thì tôi không được phép cho họ vào gặp Ngài.

After the Rains Retreat, Ven. Ajahn Mun went down to the district of Phrao again. (Where, my friends later explained to me, he had also mentioned his plans to the group of monks there.) For our part, Ven. Ornsee and I had requested permission to remain in that area to continue our meditation efforts to our heart's content. Not many days later Ven. Ajahn Mun returned, bringing Ven. Ajahn Sahn, Ven. Ajahn Waen and Ven. Ajahn Khao up to see us. He mentioned again about establishing a meditation monastery for the group and I maintained my previous opinion that I didn't agree with it being set up in the North. Nevertheless, if Ven. Ajahn did go ahead and establish something in this region, after three years I would come and wholeheartedly help. Ven. Ajahn Mun and his group stayed with us for two nights before departing, with Ven. Ajahn Sahn, Ven. Ajahn Waen and Ven. Ajahn Khao returning to Phrao. Meanwhile, Ven. Ajahn Mun and Ven. Manoo went off towards Maer Sai District of Chiang Rai Province, where they eventually spent the coming Rains Retreat.

Sau Khóa An Cư Kiết Hạ, Ven. Ajahn Mun đi xuống huyện Phrao lần nữa. ( bạn bè của tôi ở đó đã giải thích cho tôi sau đó, Ngài đã đề cập đến kế hoạch của mình với nhóm các nhà sư ở đó.) Về phần chúng tôi, Ven. Ornsee và tôi đã xin phép ở lại khu vực đó để tiếp tục nỗ lực thiền định để tu tập tâm mình. Sau đó không lâu Ven. Ajahn Mun trở lại, mang theo Ven. Ajahn Sahn, Ven. Ajahn Waen và Ven. Ajahn Khao đến gặp chúng tôi. Ngài lại đề cập đến việc thành lập một thiền viện cho nhóm và tôi vẫn giữ quan điểm trước đây rằng tôi không đồng ý với việc thiền viện được thành lập ở miền Bắc. Tuy nhiên, nếu Ven. Ajahn đã đi trước và thành lập một cái gì đó ở khu vực này, sau ba năm tôi sẽ đến và hết lòng giúp đỡ. Ven Ajahn Mun và nhóm của ông đã ở lại với chúng tôi hai đêm trước khi khởi hành, cùng với Ven. Ajahn Sahn, Ven. Ajahn Waen và Ven. Ajahn Khao trở về Phrao. Trong khi đó, Ven. Ajahn Mun và Ven. Manoo đi về phía Quận Maer Sai của tỉnh Chiang Rai, nơi cuối cùng họ đã trải qua Khóa tu An Cư Kiết Hạ sắp tới.

Venerable Ornsee and I remained meditating in that place until everybody had gone, then we also went our separate ways. Ven. Ornsee staying on there while I went over to another mountain.

Hòa thượng Ornsee và tôi vẫn tu tập thiền ở nơi đó cho đến khi mọi người đã đi hết, sau đó chúng tôi cũng đi theo con đường riêng của mình. Ven. Ornsee ở lại đó trong khi tôi đi đến một ngọn núi khác.

22.2 The Latent Tendencies and Defilements of the Heart  

What I am about to relate makes me feel quite embarrassed but it will put even greater shame on the defilements. What was it? Well, it happened when I left Ven. Ornsee and went off to stay alone. One day I heard a tiger roar and became so terrified by its noise that I began to tremble and shake so much that I couldn't sleep and my meditation wouldn't settle down at all. Some local people helped to chase it away by firing threatening shots with their guns and by hurling firebrands at it. It fled for a moment but then came back again. In the early morning, when the villagers were going out to work in the fields, they would sometimes spot the tiger crouching in the jungle ahead of them. They would then run away — although I never heard that it had done any harm to anyone.

22.2 Những Phiền Não Ngủ Ngầm Trong Tâm  

Những điều tôi sắp kể đến khiến tôi cảm thấy bối rối nhưng nó sẽ khơi ra càng khiến xấu hổ hơn với những phiền não. Đó là gì? Đó là, nó đã xảy ra khi tôi rời Ven. Ornsee và để ở một mình. Một ngày nọ, tôi nghe thấy tiếng hổ gầm và trở nên kinh hãi bởi tiếng ồn của nó, đến nỗi tôi bắt đầu run rẩy và run rẩy đến mức tôi không thể ngủ được và tôi bị giao động không thể thiền định được. Một số người dân địa phương đã giúp đuổi nó đi bằng cách dùng súng của họ bắn những phát súng đe dọa và ném lửa vào nó. Nó chạy trốn một lúc nhưng sau đó quay trở lại. Vào buổi sáng sớm, khi dân làng đi làm đồng, đôi khi họ phát hiện ra con hổ đang rình rập trong khu rừng rậm trước mặt. Sau đó chúng sẽ bỏ chạy - mặc dù tôi chưa bao giờ nghe nói rằng nó đã gây hại cho bất kỳ ai.

No matter how I tried to sit in meditation, it just didn't seem to come together. At that point I was still unaware that it was all to do with my fear of the tiger. My whole body would be soaked in sweat. "Hey!", I thought, "what's all this about then? I'm cold and yet I'm still sweating". I tried removing the blanket wrapped around me and saw that I was still trembling. I felt exhausted with not being able to progress with my meditation. Then I thought of lying down to rest a little and refresh myself, ready for future efforts. At that very moment, I heard the tiger roar out and my whole body started shivering and shaking, as if I had a malarial fever. It was then I realized that this was all due to my fear of the tiger's roar.

Cho dù tôi đã cố gắng ngồi thiền như thế nào đi chăng nữa thì dường như mọi thứ vẫn không kếp hợp . Lúc đó tôi vẫn không biết rằng tất cả là do tôi sợ con hổ. Toàn thân tôi sẽ ướt đẫm mồ hôi. Tôi nghĩ, "thế này là sao vậy? Tôi đang lạnh mà vẫn đổ mồ hôi". Tôi thử bỏ tấm chăn quấn quanh người ra thì thấy tôi vẫn còn run. Tôi cảm thấy kiệt sức vì không thể phát triển việc thiền định của mình. Sau đó, tôi nghĩ đến việc nằm xuống để nghỉ ngơi một chút và để bình tỉnh lại, sẵn sàng cho những nỗ lực trong tương lai. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng hổ gầm và toàn thân bắt đầu run lên bần bật, như thể tôi bị sốt rét. Sau đó tôi nhận ra rằng tất cả là do tôi sợ tiếng hổ gầm.

I sat up and established mindfulness, settling the mind in stillness on a single object and ready to sacrifice my life. Hadn't I already accepted death? Wasn't that the reason for my coming to live here? Aren't tiger and human both a fabrication of the same four elements? After death, won't both end in the same condition? Who eats whom — who is the one who dies and who is the one that doesn't die? When I was willing to relinquish and investigate in this dauntless, single-minded way, I could no longer hear the noise of the tiger.

Tôi ngồi dậy và lấy lại chánh niệm, lắng đọng tâm trí trong sự tĩnh lặng trên một đối tượng duy nhất và sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình. Có phải tôi đã chấp nhận cái chết rồi sao? Đó không phải là lý do tôi đến sống ở đây sao? Không phải hổ và người đều là sự cấu tạo của bốn yếu tố (đất, nước, gió, lửa) giống nhau sao? Sau khi chết, cả hai sẽ không kết thúc trong cùng một điều kiện sao? Ai ăn ai - ai là người chết và ai là người không chết? Khi tôi sẵn sàng từ bỏ và thẩm sát trong sự dũng cảm này, tôi không còn nghe thấy tiếng gầm của con hổ nữa.

Whenever I afterwards heard the tiger's roar, my mind remained quite unconcerned. I now saw it just as air reverberating from a material form, causing sound. Ever since childhood, I had had a natural tendency to be easily upset, being of a rather nervous disposition. The sound of the tiger had brought up some past conditioning that had caused my unconscious fear.

Sau đó bất cứ khi nào tôi nghe thấy tiếng hổ gầm, tâm tôi hoàn toàn không quan tâm. Bây giờ tôi thấy nó giống như không khí dội lại từ một dạng vật chất, tạo ra âm thanh. Lúc còn nhỏ, tôi đã có xu hướng dễ bực bội, có tính cách khá lo lắng. Âm thanh của con hổ đã gợi lên một điều ước nào đó trong quá khứ đã khiến tôi sợ hãi một cách vô thức.

It is these latent defilements[149] lying submerged in the depths of the heart that are so extremely difficult to dispose of. To conquer the defilements is absolutely impossible without a willingness to relinquish one's attachment and grasping for these conditioned things. There has to be an exchange of things wholly devoid of value for the taste of the deathless — that is only found within the heart. Although Venerable Sariputta, the right-hand disciple of the Lord Buddha, could abandon these things when he became an arahant, his character traits[150] remained — unlike the Fully Enlightened Buddha.[151]

Chính những phiền não ngủ ngầm này [149] nằm chìm sâu thẳm trong tâm, rất khó diệt trừ. Để chế ngự các phiền não là điều hoàn toàn không thể nếu không có tâm nguyện từ bỏ chấp trước và chấp thủ của mình đối với những thứ có điều kiện này. Cần phải đánh đổi những thứ hoàn toàn không có giá trị để nhận thức được chết - điều chỉ có trong tâm. Mặc dù Ngài Sariputta, đệ tử bên phải của Đức Phật, có thể từ bỏ những điều này khi ngài trở thành một vị A-la-hán, các đặc điểm tính cách của ngài [150] vẫn còn - không giống như Đức Phật Toàn Giác. [151]

During this period, when I was fearlessly pressing forward with my practice, something disagreeable came up as a meditation vision. It's something that should be revealed to my readers so that some of the shameful tendencies of the defilements can be exposed. Recognition of the harm of this type of defilement might then perhaps serve as a caution for their future restraint.

Trong giai đoạn này, khi tôi không sợ hãi tiến về phía trước với sự tu tập của mình, một điều gì đó làm tôi khó chịu đã xuất hiện trong một lần thiền định. Đó là điều nên được tiết lộ cho độc giả của tôi để một số của phiền não ngủ ngầm có thể được nói ra. Khi đó, việc nhận biết tác hại của loại phiền não này có thể coi là một biện pháp cảnh giác để kiềm chế chúng trong tương lai.

The image that appeared was that of a middle-aged woman, someone whom I well remembered from about five or six years previously. She had then been a lay supporter of mine, full of faith and sincere intentions. I considered her a good person, a person of Dhamma, courteous and refined, someone suitable for me to be associated with and a fine example of a genuine upaasikaa[152] of the Buddhist Teachings. Her physical appearance was rather ordinary, or so it seemed to me. Apart from that, I had never given her much thought except recalling her kind support to me as a monk — for a monk lives dependent on others.

Hình ảnh của một người phụ nữ trung niên hiện ra, người mà tôi nhớ rất rõ từ khoảng năm hoặc sáu năm trước. Cô ấy là một người đàn tín tôi, đầy niềm tin và tín thành. Tôi đã nghĩ cô ấy là một người tốt, một người của Giáo pháp, nhã nhặn và tinh tế, một người thích hợp để tôi kết giao và là một ví dụ điển hình của một cận sự nữ [152] chân chính trong Giáo lý Phật giáo. Cô ấy trông khá bình thường, hoặc với tôi thì có vẻ như vậy. Ngoài điều đó ra, tôi chưa bao giờ suy nghĩ về cô ấy ngoại trừ việc nhớ lại sự hỗ trợ ân cần của cô ấy đối với tôi với tư cách là một nhà sư - vì một nhà sư sống phụ thuộc vào người khác.

When the image appeared in my meditation, she seemed to be sitting close to me on my right, in a rather familiar way. There then arose in my heart a spontaneous feeling as if the two of us had been living closely together for what seemed like decades. Yet there was no lust or desire involved in it. This shocked me. I withdrew from meditation and examined my heart but I couldn't detect any feelings of attachment towards her. Furthermore, I hadn't given her a moment's thought over the previous five or six years. Why then should I have such a vision?

Khi hình ảnh đó xuất hiện trong thiền định của tôi, cô ấy dường như đang ngồi gần tôi ở bên phải, một cách quen thuộc. Rồi trong lòng tôi chợt nảy sinh một cảm giác như thể hai chúng tôi đã sống gần nhau suốt mấy chục năm. Nhưng không có sự ham muốn dục vọng hay sự mong ỏi liên quan đến nó. Điều này làm tôi bị sốc. Tôi liền xả thiền định và kiểm soát tâm mình nhưng tôi không phát hiện ra bất kỳ cảm giác quyến luyến nào đối với cô ấy. Hơn nữa, tôi đã không hề nghĩ đến cô ấy dù một lần trong năm hoặc sáu năm trước đó. Tại sao tôi lại có hình ảnh như vậy?

After a more thorough investigation, I came to understand the nature of the latent defilement of sensuality (kaama-kilesaanusaya). This lies deeply submerged in the 'ocean bed', beyond the reach and understanding of the negligent person.

Sau khi suy ngẫm kỹ lưỡng hơn, tôi hiểu ra bản chất của sự nhiễm ô ngủ ngầm của nhục dục (kaama-kilesaanusaya). Điều này nằm sâu trong 'tận cùng trong tâm', ngoài tầm với và sự hiểu biết của người không chú ý.

— A person possessing wisdom but lacking faith, energy and dauntless perseverance, will be incapable of searching out and confronting it.

— Một người có trí tuệ nhưng thiếu niềm tin, nghị lực và sự kiên trì không mệt mỏi, sẽ không có khả năng tìm kiếm và đương đầu với nó.

— A person possessing faith, energy, and dauntless perseverance but lacking wisdom, will still be incapable of eliminating it.

—Một người có niềm tin, nghị lực và sự kiên trì bền bỉ nhưng thiếu trí tuệ, cũng không thể diệt trừ nó.

— A person possessing faith, energy and dauntless perseverance together with wisdom; and someone who develops meditation by steadily cultivating those virtuous qualities without lapses will be able totally to eliminate the latent tendencies.

—Một người có niềm tin, nghị lực và sự kiên trì bền bỉ cùng với trí tuệ; và một người nào đó phát triển thiền định bằng cách tu tập đều đặn những phẩm chất đức hạnh không có sự sai sót sẽ có thể loại bỏ hoàn toàn những phiền não ngủ ngầm.

I then proceeded to reflect further about those meditators who had successfully achieved all the absorptions[153] yet could still be deceived and fall down badly because of the defilements of sensuality and lust. They take the sort of vision that I have just mentioned as genuine, as truly signifying that they had been husband and wife in a previous life.[154] This leads to the arising of tenderness and affection, sexual excitement and desire that develop as is their wont into the searching out of that 'vision'. There is then a meeting and a frank telling of what should not be revealed. The twin live wires already run side by side and if some metal object comes too close it has to be attracted and pulled in. They make contact and that is why it's possible for so many meditators, particularly monks — sometimes they have even been senior Teachers — to fall into the abyss. On seeing such a vision, instead of being alarmed and seeing it as a threat and danger — and therefore arming themselves for victory over it — they submit and ally themselves with it. What a waste!

Và rồi tôi tiếp tục suy ngẫm thêm về những thiền giả đã thành công đạt được tất cả các tầng thiền[153] nhưng vẫn có thể bị lừa dối và thất bại tồi tệ vì phiền não của nhục dục và sắc dục. Họ coi loại hình ảnh mà tôi vừa đề cập là chân thực, như thể thực sự cho thấy rằng họ đã là vợ chồng trong một kiếp trước. [154] Điều này dẫn đến sự nảy sinh của sự dịu dàng và tình cảm, sự thích thú và ham muốn tình dục phát triển như thể họ không muốn ra khỏi 'ảo ảnh' đó. Sau đó có một cuộc gặp gỡ và nói thẳng thắn những điều không nên tiết lộ. Hai sợi giây đời sống chạy song song cạnh nhau và nếu một vật kim loại nào đó đến quá gần thì nó phải bị hút và kéo vào. Chúng tiếp xúc và đó là lý do tại sao rất nhiều thiền giả, đặc biệt là các nhà sư - đôi khi họ còn là những vị Thầy cao cấp. - rơi xuống vực sâu. Khi nhìn thấy hình ảnh như vậy trong thiền định, thay vì lo lắng và coi nó là một mối đe dọa và nguy hiểm - và tự trang bị cho mình để diệt trừ nó - họ lại phục tùng và nắm giữ với nó. Thật là lãng phí!.

The Lord Buddha recounted how human beings and animals born into this world, one and all, have been mothers and fathers, sisters and brothers, husbands and wives. They have all been relatives to one another — in one or another birth. Perhaps even the poultry and pork that we eat might be the flesh of our father or mother from a previous birth. We still have defilements and so are liable to die and take birth, to die and be born through countless lives. Yet what sort of case is it when a seductive vision arises just once, and one is lured away and goes after it.

Đức Phật kể lại việc con người và loài vật được sinh ra trên thế gian này, một và tất cả, đã là mẹ và cha, chị và em, chồng và vợ. Tất cả họ đều là họ hàng của nhau - trong lần sinh này hay lần sinh khác. Có lẽ ngay cả thịt gia cầm và thịt lợn mà chúng ta ăn có thể là thịt của cha hoặc mẹ chúng ta từ lần sinh trước. Chúng ta vẫn còn có phiền não và vì vậy chúng ta có thể phải chết và sinh, chết và sinh qua vô số kiếp. Tuy nhiên, đó là trường hợp khi một hình ảnh quyến rũ xuất hiện trong thiền chỉ một lần, và một người đó bị dẫn dụ đuổi theo nó.

Well, now that we have already exposed and shamed Maara,[155] the defilements, I would like to relate another instance. This concerns an attractive young woman. She and her parents and relatives held me in deep regard and I tried to help by advising and instructing her in morality and virtue. I particularly wanted her to see the hazard inherent in the feminine condition and to keep to the brahmacariya precepts all her life. Yet events didn't turn out that way for instead she went and lost her virginity in a very unfortunate way. When she came to her senses, she was overwhelmed by tearful remorse. I happened to hear about this and felt a deep weariness with all such gullibility and credulousness. Afterwards, she both respected me and felt ashamed before me. All I could think of was: 'how could things have come to this pass?'. Looking at her, I felt that although her form might appear human, her mind-state was that of an animal. The more I thought about it, the more it made me feel sick and tired about her and the whole matter — almost to the point of nausea. This state of mind persisted for many years afterwards and that nauseous feeling would arise whenever I recalled the incident. There was such a strong feeling of weariness — I had never felt anything quite so deeply before — yet it certainly was not the correct way of practice. However, that had all happened in the past.

Như vậy, bây giờ chúng ta đã vạch trần và làm xấu hổ Ma vương, [155] những phiền não, tôi muốn kể lại một ví dụ khác. Điều này liên quan đến một phụ nữ trẻ đẹp. Cô ấy và cha mẹ và họ hàng của cô ấy rất kính trọng tôi và tôi đã cố gắng giúp đỡ bằng cách khuyên nhủ và hướng dẫn cô ấy về đạo đức và phẩm hạnh. Tôi đặc biệt muốn cô ấy nhìn thấy nguy cơ vốn có trong tình trạng nữ giới và tuân theo giới luật phạm hạnh suốt đời của cô ta. Tuy nhiên, các sự kiện đã không diễn ra như vậy thay vào đó cô ấy đã ra đi và đánh mất trinh tiết của mình một cách rất đáng tiếc. Khi tỉnh lại, cô tràn ngập trong nước mắt hối hận. Tôi tình cờ nghe về điều này và cảm thấy thất vọng cho sự khờ dại và cả tin như vậy. Sau đó, cô ấy vừa tôn trọng tôi vừa cảm thấy xấu hổ trước tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là: 'Làm thế nào mà mọi thứ lại có thể xảy ra như thế này?'. Nhìn vào cô ấy, tôi cảm thấy rằng mặc dù hình dạng của cô ấy có thể giống con người, nhưng tâm của cô ấy là của một con vật. Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy mệt mỏi về cô ấy và toàn bộ vấn đề. Trạng thái mệt mỏi này kéo dài trong nhiều năm sau đó và cảm giác buồn xuất hiện bất cứ khi nào tôi nhớ lại sự việc. Có một cảm giác mệt mỏi mạnh mẽ như vậy - trước đây tôi chưa bao giờ cảm nhận được điều gì sâu sắc đến vậy - nhưng chắc chắn đó không phải là cách luyện tập chính xác. Tuy nhiên, điều đó đã xảy ra trong quá khứ.

Afterwards, I came to reflect on the harm of sensuality, pondering the extent of its fierce severity. When it arises in the underlying personality of anyone it can vent its power and devour its victim. This may happen regardless of whether the person has moral principles or is delinquent, or whether they are seasoned meditators who have reached the highest levels of absorption. The only exceptions being the Lord Buddha and the arahants. Sensuality is totally lacking kindness or consideration, being like a tiger pouncing on a defenceless puppy and cold-bloodedly consuming it.

Rồi tôi suy ngẫm về tác hại của nhục dục, cân nhắc mức độ nghiêm trọng khốc liệt của nó. Khi nó nảy sinh trong tiềm ẩn của bất kỳ ai, nó có thể trút sức mạnh và nuốt chửng nạn nhân của mình. Điều này có thể xảy ra bất kể người đó có các nguyên tắc đạo đức hay là người có tội, hoặc liệu họ có phải là những thiền giả dày dạn đã đạt đến cấp bậc tầng thiền cao nhất hay không. Sự ngoại lệ duy nhất là Đức Phật và các vị A la hán. Sự say đắm nhục dục hoàn toàn không tử tế hay cân nhắc, giống như một con hổ vồ một con chó con không có khả năng tự vệ và tiêu thụ nó một cách lạnh lùng.

This made me feel a lot more sensitive and open towards that young woman. She had always had wholesome intentions, had hoped to be good yet passion can be so very destructive. It pounces without caring whom its victim is. It is this sensual desire that must bear so much of the blame and is unforgivable. This increased my sympathy and compassion for her.

Điều này khiến tôi cảm thấy thông cảm và cởi mở hơn với người phụ nữ trẻ đó. Cô luôn có những dự định lành mạnh, đã hy vọng trở thành điều tốt đẹp nhưng niềm đam mê có thể rất tàn khốc. Nó lao vào mà không quan tâm nạn nhân của nó là ai. Chính sự ham muốn nhục dục này phải gánh chịu biết bao điều đáng trách và không thể tha thứ. Điều này càng làm tăng thêm sự đồng cảm và lòng trắc ẩn của tôi đối với cô ấy.

Those who are still sunk in the depths of the flood of sensual desires must come to birth in the sensual realm. This sensual realm or sphere is a place to develop spiritual virtues.[156] For those who want to progress in the way of the heart it is the field of battle where one can fight for victory. While for miscreants, it can become their graveyard.

Những ai còn chìm đắm trong hố sâu của dòng dục vọng thì phải sinh lên cõi nhục dục. Cõi hay lãnh vực nhục dục này là nơi để phát triển các đức tính tâm linh. spiritual virtues.[156] Đối với những người muốn tiến bộ theo cách của tâm coi đó là chiến trường nơi người ta có thể chiến đấu để giành chiến thắng. Trong khi đối với những kẻ si tình, nó có thể trở thành nghĩa địa của họ.

The sensual realm or plane of existence is endowed with a full complement of natural resources, and all the outer and the inner ones are complete. Persons of wisdom can take advantage of this in whatever way they want. If there are no trees in the forest, where will one go to find herbal medicines? If there are no doctors then such medicines remain useless. If there are medicine and doctor, but the sick patient refuses treatment or will not take the prescription, they cannot cure their illness.

Cõi hay trái đất nơi có đời sống được ban tặng với đầy đủ các nguồn tài nguyên thiên nhiên, và tất cả những gì bên ngoài và bên trong đều hoàn chỉnh. Người khôn ngoan có thể tận dụng điều này theo bất cứ cách nào họ muốn. Nếu trong rừng không có cây, người ta sẽ đi tìm thuốc nam ở đâu? Nếu không có lương y thì những loại thuốc này trở nên vô dụng. Nếu có thuốc và lương y nhưng người bệnh không chịu điều trị hoặc không theo đơn thuốc thì không thể chữa khỏi bệnh.

Those who see any 'worth'[157] in the sphere of sensuality and engross themselves in its array of sensual delights are called 'worthies of sensuality'.[158] Those whom the poison of sensuality has infected and are aware of its virulence are called 'handicapped by sensuality' (Kaama-tote). Those who have totally relinquished all sensuality are called 'freed from sensuality'.[159]

Những ai nhìn thấy bất kỳ 'giá trị' nào [157]trong lĩnh vực nhục dục và đắm chìm trong mảng thú vui nhục dục của nó được gọi là 'những người ham muốn nhục dục'. [158]Những người mà chất độc của nhục dục đã nhiễm vào và nhận thức được độc tính của nó được gọi là 'tham đắm nhục dục' (Kaama-tote). Những người đã hoàn toàn từ bỏ mọi nhục dục được gọi là 'giải thoát khỏi nhục dục'. [159]

Returning to where I had stayed before, I exchanged places with Ven. Ornsee. It was then that I really did have quite an encounter with a tiger. One night a tiger came and pounced on and began to eat a water buffalo close by my hut. I tried to drive it away by striking a bamboo[160] and shouting loudly but the tiger would have none of it. It refused to let go of its prey and succeeded in dragging it away to eat. This time I was not afraid but I didn't dare leave my hut and go over to aid the water buffalo in case the tiger decided to gobble up a man too.

Tôi trở lại nơi đã ở trước, tôi đổi chỗ cho Ven. Ornsee. Đó là lúc tôi thực sự đã chạm trán với một con hổ. Một đêm một con hổ đến vồ và bắt đầu ăn thịt một con trâu nước ở gần chòi của tôi. Tôi đã cố gắng xua đuổi nó bằng cách đập vào một cây tre [160] và hét lớn nhưng con hổ không sợ. Nó không chịu buông tha con mồi và đã thành công trong việc lôi con mồi đi ăn thịt. Lần này tôi không sợ nhưng cũng không dám rời khỏi chòi của mình để chạy đến cứu trâu nước vì sợ trường hợp con hổ cũng muốn ăn thịt người.

As the two of us had spent enough time meditating in that place, we moved on to other Moo-ser villages scattered along those mountains. After we had spent some time introducing them to Dhamma and inspiring them with faith, we returned down to the district of Phrao. Then we looked around the region of Chiang Dao before returning to Maer Dtaeng District.

Khi hai chúng tôi đã có đủ thời gian để thiền định ở nơi đó, chúng tôi chuyển đến những ngôi làng Moo-ser khác nằm rải rác dọc theo những ngọn núi đó. Sau khi dành thời gian giới thiệu với họ về Giáo pháp và truyền cảm hứng bằng đức tin cho họ, chúng tôi quay trở lại huyện Phrao. Sau đó, chúng tôi nhìn quanh khu vực Chiang Dao trước khi quay trở lại Quận Maer Dtaeng.

23. Fifteenth Rains Retreat, 1937 Bahn Pong in Maer Dtaeng District  

The small forest monastery at Pong Village was where Ven. Ajahn Mun had once stayed for the Rains Retreat. Ven. Chao Khun Phra Upaaliigu.nuupamaacaariya (Chan Siricando) had also spent some time there. The lay people of this village were quite clever and had a reasonably good understanding of Dhamma. That year's Rains saw five of us staying there: Ven. Ajahn Boon-tham, Venerable Kheung, a monk from Loei Province (whose name I can't recall), Ven. Ajahn Chorp and myself. I was the head monk and so had to choose suitably skillful means to use in my Dhamma talks to the group so that they would gain a solid basis for their future individual Dhamma practice.

23. An Cư Kiết Hạ 15, 1937 Bahn Pong tại tỉnh Maer Dtaeng   

Tu viện nhỏ trong rừng ở làng Pong là nơi Ven. Ajahn Mun đã một lần tham dự Khóa tu An Cư Kiết Hạ. Ven. Chao Khun Phra Upaaliigu.nuupamaacaariya (Chan Siricando) cũng đã có một vài lần ở đó. Những người cư sĩ của ngôi làng này khá thông minh và có sự hiểu biết khá tốt về Giáo pháp. Mùa An Cư Kiết Hạ năm đó có sự tham dự của năm người chúng tôi: Ven. Ajahn Boon-tham, Hòa thượng Kheung, một nhà sư từ tỉnh Loei (tôi không nhớ tên), Ven. Ajahn Chorp và bản thân tôi. Tôi là sư trưởng và vì vậy phải chọn những phương tiện khéo léo thích hợp để sử dụng trong các buổi nói chuyện về Giáo pháp với nhóm để họ có được một cơ sở vững chắc cho việc thực hành Giáo pháp của cá nhân họ trong tương lai.

In this group it was Ven. Ajahn Chorp who was the most strict in his dhuta.nga[161] practices. While including all the monks gathered for that Rains Retreat it would be difficult to find a better group of Dhamma companions (Kalyaa.na-mitta). I gave a Dhamma talk almost every night and throughout the instruction my companions would willingly listen with calm and attentive minds. Afterwards, I would give them an opportunity to bring up any questions or problems and to air whatever views they had. Besides Ven. Ajahn Chorp, Ven. Kheung was particularly gifted in the faculty of knowing another person's mind (Parassa ceto-pariyañaa.na). If something was preoccupying anyone's mind or if someone had committed any breach of the monastic Rule, one of these two monks would detect it.

Trong nhóm này Ven. Ajahn Chorp là người tu tập chính xác nhất trong việc tu khổ hạnh [161] . Trong khi bao gồm tất cả các nhà sư tu tập cho Khóa Tu Nhập Thất đó, sẽ rất khó để tìm được một nhóm bạn đồng hành Giáo Pháp tốt hơn (Kalyaa.na-mitta). Tôi giảng Pháp hầu như mỗi đêm và trong suốt buổi hướng dẫn, những người bạn đồng hành của tôi sẽ sẵn lòng lắng nghe với tâm bình tĩnh và chú ý. Sau đó, tôi cho họ cơ hội đưa ra bất kỳ câu hỏi hoặc vấn đề nào và giải thích bất kỳ quan điểm nào mà họ có. Ngoài ra Ven. Ajahn Chorp, và Ven. Kheung đặc biệt có kỹ năng hiểu được tâm của người khác (Parassa ceto-pariyañaa.na). Nếu có điều gì đó làm phiền tâm của bất kỳ ai hoặc nếu ai đó đã vi phạm Quy tắc của tu viện, một trong hai nhà sư này sẽ phát hiện ra.

In our group, the monk whom I felt most sorry for was Ven. Ajahn Boon-tham (from Surin Province). He had been a monk for many years but still couldn't meditate very well. Ven. Ajahn Chorp and Venerable Kheung were able to follow everything he was thinking and doing which concerned matters in which he certainly shouldn't have been indulging. Whenever his companions cautioned him about it, he would readily admit his faults and would even humbly bow to them even though they were his juniors. His feelings of inadequacy and shame in front of the group went with his having missed meeting Ven. Ajahn Mun — although he had once been a disciple of Ven. Ajahn Singh. He really wanted to hear a sermon by Ven. Ajahn Mun and believed that he was already knowledgeable enough instantly to understand and gain insight into Dhamma. I was continually warning him not to be presumptuous and to be careful when he did come to meet and listen to Ven. Ajahn Mun's Dhamma talk. His overconfidence might make him unreceptive and cause him to feel negative towards the Venerable Ajahn.

Trong nhóm của chúng tôi, vị sư mà tôi lấy làm tiếc nhất là Ven. Ajahn Boon-tham (đến từ tỉnh Surin). Ngài đã là một nhà sư trong nhiều năm nhưng vẫn không thể thiền định. Ven. Ajahn Chorp và ven Kheung đã theo dõi mọi điều ông ấy đang nghĩ và đang làm, những vấn đề liên quan mà ông ấy chắc chắn không nên phóng túng. Bất cứ khi nào bạn đồng hành cảnh báo ông về điều đó, ông sẵn sàng thừa nhận lỗi của mình và thậm chí khiêm tốn cúi đầu trước họ dù họ là đàn em của ông. Cảm giác hụt ​​hẫng và xấu hổ của ông trước nhóm đi cùng về việc ông ấy đã bỏ lỡ cuộc gặp gỡ với Ven. Ajahn Mun - mặc dù ông đã từng là đệ tử của Ven. Ajahn Singh. Ông ấy thực sự muốn nghe một bài thuyết pháp của Ven. Ajahn Mun và tin rằng ông đã đủ hiểu biết ngay lập tức để hiểu và có được cái nhìn sâu sắc về Giáo pháp. Tôi liên tục cảnh báo ông ta không được tự phụ và phải cẩn thận khi đến gặp và nghe Ven. Ajahn Mun thuyết giảng. Sự tự tin thái quá của ông có thể khiến ông trở nên thiếu hiểu biết và khiến có cảm giác tiêu cực đối với Ngài Ajahn.

After the Rains Retreat was over, Ven. Ajahn Mun returned to visit us again and Ven. Ajahn Boon-tham was able to listen to a Dhamma talk. That was all it took, for regrettably it had the opposite effect to what he had expected and he became dissatisfied with the methods of training offered by Ven. Ajahn Mun. Later, perhaps because he felt so let down, he deserted the group and went off wandering alone. However, he met with misfortune and contracted cerebral malaria. Ven. Ajahn Ree-an found him and helped to bear him back to Chiang Mai where he died in the hospital, without any relatives or disciples being around to help nurse him.

Sau khi Khóa An Cư Kiết Hạ kết thúc, Ven. Ajahn Mun trở lại thăm chúng tôi một lần nữa và Ven. Ajahn Boon-tham đã có thể nghe bài Pháp thoại. Tất cả chỉ có thế thôi, đáng tiếc là nó lại có tác dụng ngược với những gì ông mong đợi và ông không hài lòng với các phương pháp huấn luyện do Ven. Ajahn Mun đưa ra. Sau đó, có lẽ vì quá thất vọng ông đã bỏ nhóm và đi du hánh một mình. Tuy nhiên, ông gặp xui xẻo và mắc phải căn bệnh sốt rét ác tính. Ven. Ajahn Ree-an đã tìm thấy ông và đưa trở lại Chiang Mai, anh ta đã chết trong bệnh viện, mà không có bất kỳ người thân hay đệ tử nào ở bên cạnh để chăn sóc ông.

After staying to receive teachings from Ven. Ajahn Mun for a suitable length of time, Venerable Kheung and I took our leave to go off in search of solitude and secluded places by following the Maer Dtaeng River upstream. We stayed in a secluded spot near a mountain area of tea plantations. I left Venerable Kheung to watch over our belongings in an abandoned monastery at the foot of the mountain, while I climbed the ridge to find a suitable place to stay above. It happened that a young woman came strolling by flirting with some local young men. Venerable Kheung saw this and he too became intensely excited. When I came back down from my place on the mountain and saw the state he was in I tried to counsel him and recommended various ways he could use to still the emotion — but without success.

Sau khi ở lại một thời gian thích hợp để nghe lời giảng giáo Pháp từ Ven. Ajahn Mun, Ven. Kheung và tôi xin phép rời đi để tìm nơi thanh tịnh và vắng vẻ bằng cách men theo thượng nguồn sông Maer Dtaeng. Chúng tôi ở một nơi vắng vẻ gần một khu vực đồi núi trồng chè. Tôi để Ven. Kheung trông coi đồ đạc của chúng tôi trong một tu viện bỏ hoang dưới chân núi, trong khi tôi leo lên sườn núi để tìm một nơi thích hợp để ở trên cao. Chuyện xảy ra là một phụ nữ trẻ đi dạo và có hành động quyến rủ một số nam thanh niên địa phương. Ven. Kheung nhìn thấy điều này và ông bị kích thích mạnh. Khi tôi trở lại chỗ ở trên núi và thấy tình trạng của ông, tôi đã cố gắng khuyên ông và đề xuất nhiều cách khác nhau để ông có thể giữ lại cảm xúc - nhưng không thành công.

I had had an intimation of such a possibility ever since he had first come to stay with me. At that time, he had told me about a vision that he had experienced while staying with Ven. Ajahn Mun in Maer Suay District. He said that hearing about me had inspired him so much that he wished to meet me. He had then had a vision:

Tôi đã có một sự cảnh báo về tình trạng như vậy từ lần đầu tiên ông ấy đến ở với tôi. Vào thời điểm đó, ông ấy đã kể cho tôi nghe về một ảo tưởng mà ông ấy đã trải qua khi ở cùng Ven. Ajahn Mun ở quận Maer Suay. Ông ấy nói rằng đã nghe về tôi đã truyền cảm hứng cho ông ấy rất nhiều và muốn gặp tôi. Sau đó ông đã có một ảo tưởng như sau:

'A road appeared that led straight from him to where I was. He made a trouble-free journey along the road that ended right at the foot of the stairs leading to my hut. He then seemed to catch hold of the stairs and started climbing — they seemed extremely high — up to me. After bowing to me three times, I offered him a complete set of robes but he refused to accept them.'

'Một con đường thẳng xuất hiện dẫn ông đến nơi tôi đang ở. Ông đã thực hiện một cuộc hành trình không có rắc rối dọc theo con đường kết thúc ngay dưới chân cầu thang dẫn đến túp lều của tôi. Sau đó, ông dường như nắm được cầu thang và bắt đầu leo lên - chúng có vẻ rất cao - theo ý tôi. Sau khi lạy tôi ba lần, tôi đã đưa cho ông một bộ y phục hoàn chỉnh nhưng ông từ chối nhận. '

It seemed that circumstances were beginning to fit in with his vision. I also felt as if our sympathetic association had reached its limit. That morning during the meal, he had lost his temper with me over some insignificant issue. By the evening, he had come to see me and admitted his fault. He related his experience of the previous evening when lust had overcome him at seeing the flirtatious young woman. His meditation throughout the following night had not been successful and he came to take his leave and go off wandering alone.

Có vẻ như điều đó bắt đầu phù hợp với trí tưởng tượng của ông. Tôi cũng cảm thấy như thể sự đồng cảm của chúng tôi đã đạt đến giới hạn. Buổi sáng hôm đó trong bữa ăn, ông đã mất bình tĩnh với tôi về một số vấn đề nhỏ nhặt. Đến tối, ông đến gặp tôi và thừa nhận lỗi của mình. Ông kể lại trải nghiệm của mình về buổi tối hôm trước khi dục vọng đã vượt qua khi nhìn thấy một cô gái trẻ có hành động tán tỉnh nọ. Việc thiền định của ông suốt đêm sau đã không thành công và ông đã xin phép rời đi và du hành một mình.

About three months later, we met again and I encouraged him to make a fresh start with his meditation: "If you have enough determination, it's still possible for you to succeed. Please, just have done with it and start afresh".

Khoảng ba tháng sau, chúng tôi gặp lại nhau và tôi khuyến khích ông ấy trở lại tu thiền định của mình: "Nếu bạn có đủ quyết tâm, bạn vẫn có thể thành công. Làm ơn, hãy hoàn thành nó và bắt đầu lại".

Nevertheless, he wouldn't accept this advice and afterwards I learned with great regret that he had disrobed. He was a strong-willed individual and did nothing in half measures, but he was also very opinionated and even Ven. Ajahn Mun's Dhamma talks didn't always convince him. He had once been a 'tough guy' back in his home village before ordaining and leaving without any real goal in mind. He originally came from Nam Gam Village in the district of Taht Panom.

Tuy nhiên, ông không chấp nhận lời khuyên này và sau đó tôi vô cùng hối tiếc khi biết rằng ông đã hoàn tục. Ông ấy là một cá nhân có ý chí mạnh mẽ và không làm gì nửa chừng, nhưng anh ấy cũng rất ngoan cố và thậm chí là những bài giảng về Giáo pháp của Ngài Ajahn Mun không phải lúc nào cũng thuyết phục được ông. Ông ấy đã từng là một 'kẻ cứng rắn' ở quê nhà trước khi xuất gia và ra đi mà không có bất kỳ mục tiêu thực sự nào trong đầu. Ban đầu ông đến từ Làng Nam Gấm ở huyện Taht Panom.

The Six Higher Psychic Powers[162] — one example being 'knowing the minds of other beings' — are not something common to every person. They will not necessarily arise in the practice of everyone who meditates. With some people no matter how refined their mind becomes no higher powers will arise. While other people meditate and when the mind converges into momentary or access concentration (kha.nika- or upacaara-samaadhi) these powers develop.

Sáu loại thần thông[162] - một ví dụ là 'đọc được tâm của những sinh vật khác' - điều này không phổ biến đối với mỗi người. Chúng không nhất thiết phát triển trong việc tu tập thiền định của tất cả hành giả. Với một số người, cho dù tâm của họ có trở nên tinh tế đến đâu, thì sức mạnh của họ sẽ không xuất hiện. Trong khi những người khác thiền định và khi tâm hội tụ vào sự tập trung nhất thời hoặc tiếp cận (kha.nika- hoặc upacaara-samaadhi), những thần thông này sẽ phát triển.

Venerable Kheung was adept at training his mind to enter tranquillity and he could remain in such a calm state all day and night. While walking around in seemingly quite an ordinary way, in his mind he would feel as if he were walking on air. While at other times he might feel as if he had penetrated into the interior of the earth. Although Ven. Kheung's mind didn't withdraw from concentration he lacked the wisdom to investigate the Three Characteristics.[163] His powers were therefore only of the mundane sort, arising out of mundane absorption.[164] Let alone Ven. Kheung, just consider Venerable Devadatta[165] who had been able to consult with Prince Ajaatasatthu by flying in through the palace window — that is until his abilities failed.

Ngài ven. Kheung lão luyện trong việc rèn luyện tâm của mình để đi vào trạng thái tĩnh lặng và Ngài có thể giữ trạng thái tĩnh lặng như vậy cả ngày lẫn đêm. Trong khi đi bộ xung quanh một cách có vẻ khá bình thường, trong tâm Ngài cảm thấy như thể Ngài đang đi trên không. Vào những thời điểm khác, Ngài cảm thấy như thể mình đã thâm nhập vào bên trong trái đất. Mặc dù tâm của Ngài Ven. Kheung không rời khỏi sự tập trung, Ngài thiếu trí tuệ để nhận thức về Ba Đặc Tướng (Vô Thường, Khổ, Vô Ngã. [163] Do đó, sức mạnh của Ngài chỉ thuộc loại phàm tục, phát sinh từ sự thẩm thấu trần tục. [164] Hãy để chuyện của Ven. Kheung đó, chỉ cần xem việc Devadatta [165], người đã có thể tư vấn cho Hoàng tử A Xà Thế bằng cách bay vào qua cửa sổ cung điện - cho đến khi khả năng của Devadatta thất bại.

24. Sixteenth Rains Retreat, 1938 in Nong Doo Village, Pah Sahng District, Lampoon Province  

Nong Doo was a Mon[166] village. The monks of the village seemed quite strict with their keeping of the monastic Rule. However the villagers also said that their abbot was supernaturally quite powerful.

24. An Cư Kiết Hạ thứ 16, 1938 Tại làng Nong Doo, Huyện Pah Sahng, Tỉnh Lampoon  

Làng Nong Doo xưa kia là một làng cổ xưa Môn [166]. Các nhà sư của làng này có vẻ khá nghiêm ngặt trong việc tuân giữ Quy tắc tu viện của họ. Tuy nhiên, dân làng cũng nói rằng vị trụ trì của họ có thần thông siêu nhiên khá mạnh mẽ.

Whenever the villagers went to a festival or fair he would consecrate and empower some sesame seed oil and give it to them to drink and rub on their bodies. This would make them invulnerable to stabs and blows. When they went to neighbouring village fairs, the other village folk would have to watch out for them very carefully. The villagers from Nong Doo were confident in their Abbot-teacher's power and so started to consider themselves superior, without fear of anyone else. The nearby villages gathered together, laid out a plan and arming themselves to the teeth came en masse to invest Nong Doo Village, intent on taking their revenge by wiping it out. When the resident menfolk there realized what was happening, they had taken to their heels and hid themselves in the jungle to save their skins.

Mỗi khi dân làng đi dự lễ hội, hội chợ, ông cho và xức một ít dầu mè cho họ uống và xoa lên người. Điều này sẽ khiến họ trở nên bất khả xâm phạm trước những cú đâm và đá. Khi họ đến các hội chợ của làng lân cận, dân làng khác sẽ phải canh phòng họ rất cẩn thận. Dân làng Nong Doo tin tưởng vào quyền lực của vị thầy Trụ trì của họ và vì vậy họ bắt đầu coi mình là người vượt trội mà không sợ bất cứ ai khác. Những ngôi làng gần đó đã tập hợp lại với nhau, vạch ra một kế hoạch và trang bị đến tận răng để vào Làng Nong Doo,định trả thù với ý định xóa sổ nó. Khi những người đàn ông cư trú ở đó nhận ra điều gì đang xảy ra, họ đã cố thủ và ẩn mình trong rừng để cứu lấy mình.

The Abbot-teacher was already eighty years old when he was converted from such practices by the teachings of a wandering meditation monk who stayed at his monastery. Remarkably, he was able to gain some insight into the truth of the Dhamma teachings of the Lord Buddha. He then felt such faith in the meditation monk that he could give up his conceited opinions and offer himself as a disciple of the younger monk.

Vị thầy Trụ trì đã được tám mươi tuổi khi ông chuyển đổi từ sự tu tập như vậy bởi những lời dạy của một nhà sư thiền hành cước ở tu viện của ông. Đáng chú ý, ông đã có thể hiểu biết sâu sắc về chân lý của giáo lý Giáo Pháp của Đức Phật. Sau đó, ông cảm thấy có niềm tin vào nhà sư thiền hành cước đến nỗi ông có thể từ bỏ những tự ái của mình và hiến mình làm đệ tử của nhà sư trẻ hơn.

Later, the whole monastery supported by the lay people, decided to change over to become part of the Dhammayut' community. Somdet Phra Maha Virawong (Pim), when he was still Phra Ñaanadilok and acting abbot of Wat Chedi Luang in Chiang Mai, requested that I become the first abbot of the re-established Wat Nong Doo with Ven. Palat Tong-sook as deputy abbot. It was during this Rains Retreat that Ven. Mahaa Kan learned to give his first sermon and taught Dhamma studies.

Sau đó, toàn thể tu viện được giáo dân ủng hộ, quyết định thay đổi để trở thành một phần của tông phái Dhammayut. Ngài Somdet Phra Maha Virawong (Pim), khi vẫn còn là Phra Ñaanadilok và quyền trụ trì của chùa Wat Chedi Luang ở Chiang Mai, đã yêu cầu tôi trở thành trụ trì đầu tiên của Wat Nong Doo được tái lập cùng với Ven. Palat Tong-sook làm phó trụ trì. Chính trong cuộc An cư kiết hạ này, Ven. Mahaa Kan đã học cách thuyết pháp đầu tiên của mình và dạy các nghiên cứu về Giáo pháp.

I instructed the lay community during this Rains Retreat. This inspired their faith so much that on the Quarter Moon Days they came to the monastery to observe the Eight Precepts in unprecedented numbers. Whole households would lock up the house and come to observe the Eight Precepts and spend the night in the monastery.

Tôi đã hướng dẫn cho cộng đồng cư sĩ trong cuộc An cư kiết hạ này. Điều này đã truyền cảm hứng cho đức tin của họ đến nỗi vào những ngày Trăng khuyết, họ đến tu viện để tuân giữ Bát Giới với số lượng chưa từng có. Toàn thể các hộ gia đình khóa cửa nhà và đến tu viện để tuân giữ Bát giới và qua đêm ở tu viện.

Traditionally, Mon young women were not expected to observe the Eight Precepts. For the young men it was the opposite. When the young men disrobed after their temporary ordination, they would unfailingly continue to go every week to the monastery and keep the Eight Precepts. These people were really exemplary, for despite their far from easy living conditions they were extremely devout. I also taught them to establish themselves steadfastly in the Three Refuges[167] and to abandon their wrong views and beliefs in spirit-worship. Many agreed to this and willingly renounced their Mon spirit worship and came to request the Three Refuges instead. Unfortunately, after the Rains Retreat I had to leave them and travel back to the Northeast so things had to be suspended there.

Theo truyền thống, những người phụ nữ trẻ của làng cổ Mon không được tu Bát quan trai giới. Đối với những chàng trai trẻ thì ngược lại. Khi các thanh niên hoàn tục sau khi thọ giới tạm thời, họ sẽ không ngừng tiếp tục hàng tuần đến tu viện và giữ Bát Giới. Những người này thực sự rất gương mẫu, vì mặc dù họ ở xa hoàn cảnh sống dễ dàng nhưng họ vẫn cực kỳ sùng đạo. Tôi cũng dạy họ kiên định trong Tam bảo [167] và từ bỏ những quan điểm và niềm tin sai lầm trong việc thờ cúng thần linh. Nhiều người đồng ý với điều này và sẵn sàng từ bỏ việc thờ cúng thần Mon của họ và thay vào đó đến thọ Tam Quy. Thật không may, sau khoá An Cư Kiết Hạ, tôi phải rời khỏi họ và quay trở lại vùng Đông Bắc nên mọi thứ phải tạm dừng ở đó.

Being a millionaire or a pauper does not stand in the way of gaining the Noble Treasure of one endowed with faith and wisdom. This is why this Noble Treasure surpasses all other wealth.

Trở thành một triệu phú hay một kẻ bần cùng không cản trở việc đạt được Thánh Tài Sản của một người được phú cho niềm tin và trí tuệ. Đây là lý do tại sao Thánh Tài Sản này vượt trội hơn tất cả các của cải khác.

25. Seventeenth to Twenty-fifth Rains Retreats, 1939-47 in Wat Araññavaasee, Tah Bor, Nongkhai  

Before leaving the North I went to pay my respects to Ven. Ajahn Mun. He had spent the Rains Retreat at Wat Chedi Luang in Chiang Mai, at the request of Somdet Phra Maha Virawong. I again took the opportunity to invite him to return to the Northeast, having already submitted one invitation before the Retreat had started. He remarked that he had also received a letter of invitation from Ven. Chao Khun Dhammachedi. In fact, I had been the one who had written to Ven. Chao Khun Dhammachedi suggesting that such an invitation be sent. I had done this after sounding out Ven. Ajahn Mun and sensing that there was a chance that he might be willing to return. When I enquired again about his going back, he said that he would go at the right time.

25. An Cư Kiết Hạ thứ 17 đến 25, 1939-47 Tại Tu Viện Wat Araññavaasee, Tah Bor, Nongkhai  

Trước khi rời miền Bắc, tôi đã đến đảnh lễ thành kính với Ven. Ajahn Mun. Ngài đã trải qua Khóa An Cư Kiết Hạ tại chùa Wat Chedi Luang ở Chiang Mai, theo yêu cầu của Ngài Somdet Phra Maha Virawong. Tôi lại nhân dịp này thỉnh Ngài trở lại Đông Bắc, một lời mời trước khi Khóa An Cư Kiết Hạ bắt đầu. Ngàinói rằng Ngài cũng đã nhận được một lá thư mời từ Ven. Chao Khun Dhammachedi. Thật ra tôi là người đã viết thư cho Ven. Chao Khun Dhammachedi gợi ý rằng hãy gửi một lời mời như vậy. Tôi đã làm điều này sau khi nghe Ven. Ajahn Mun cảm thấy rằng Ngài có thể sẵn sàng quay trở lại. Khi tôi hỏi lại về việc Ngài có quay trở lại, Ngài nói rằng Ngài sẽ đi vào thời điểm thích hợp.

I then respectfully informed him of my own plans to go back and took leave of him. I explained that I had already been in the Northern region for quite a long time and felt that however things might turn out, I would be able to take care of myself. After writing another letter to Ven. Chao Khun Dhammachedi explaining the situation, I set out.

Tôi sau đó đã trân trọng trình bày với Ngài là tôi dự định quay trở lại và rời khỏi Ngài. Tôi giải thích rằng tôi đã ở khu vực phía Bắc một thời gian khá dài và cảm thấy rằng mọi thứ có thể diễn ra, tôi sẽ có thể tự lo cho bản thân. Sau khi viết một lá thư khác cho Ven. Chao Khun Dhammachedi giải thích tình hình, tôi lên đường.

This time they arranged for a boy to accompany me on my journey, but Ven. Ornsee stayed behind with Ven. Ajahn Mun. When I reached Tah Bor, in Nongkhai Province, I was determined that the group of monks there be trained to be rigorous and conscientious in their practice. However, after attempting this for around three or four years the results were only about 30 or 40 per cent of what they could have been. Later they seemed even less.

Lần này họ sắp xếp để một cậu bé đi cùng tôi trong cuộc hành trình, nhưng Ven. Ornsee ở lại với Ven. Ajahn Mun. Khi tôi đến Tah Bor, thuộc tỉnh Nongkhai, tôi xác định rằng nhóm các nhà sư ở đó được đào tạo để thực hành nghiêm túc và tận tâm. Tuy nhiên, sau khi cố gắng điều này trong khoảng ba hoặc bốn năm kết quả chỉ đạt khoảng 30 hoặc 40% so với những gì họ có thể làm được. Sau đó, họ dường như thậm chí còn ít hơn.

I therefore turned more to integrating the study aspects into the practice. Together with that, I also led all the monks in the daily chanting, and afterwards we would practice the rhythmic styles of both mokot-sangyok and roy-gaaw chanting. We would regularly finish by chanting the Patimokkha Rule and by that I was able to produce many expert chanters. The benefits became so obvious that I have continued this way of practice right up to the present.

Tôi vì lẽ đó chuyển sang hòa hợp các khía cạnh nghiên cứu vào việc tu tập nhiều hơn. Cùng với đó, tôi cũng dẫn dắt tất cả các nhà sư tụng kinh hàng ngày, và sau đó chúng tôi sẽ thực hành các phong cách nhịp nhàng của cả tụng kinh mokot-sangyok và roy-gaaw. Chúng tôi thường kết thúc bằng cách tụng Giới Bổn Patimokkha và nhờ đó tôi có thể tạo ra nhiều người tụng kinh chuyên nghiệp. Những lợi ích trở nên rõ ràng đến nỗi tôi đã tiếp tục cách thực hành này cho đến tận bây giờ.

After I had stayed two Rains Retreats in Wat Araññavaasee — from 1941 to 1942 — I led the lay supporters to build a small monastery on the western side of Glahng Yai Village. It is now a permanent monastery and has continued to have resident monks and novices through each Rains Retreat. They have now named it Wat Nirodha-rangsee.

Sau khi tôi tham gia hai lần Nhập thất khóa tu An Cư Kiết Hạ tại Wat Araññavaasee - từ năm 1941 đến năm 1942 - tôi đã lãnh đạo những người cư sĩ đàn tín xây dựng một tu viện nhỏ ở phía tây của Làng Glahng Yai. Hiện nay nó là một tu viện cố định và tiếp tục có các tu sĩ và sa di cư trú qua mỗi Khóa tu An Cư Kiết Ha. Hiện họ đã đặt tên cho tu viện là Wat Nirodha-rangsee.

It was during this period that Ven. Chao Khun Dhammachedi began to take a greater interest in meditation practice and in Venerable Ajahn Mun. In truth, when Ven. Chao Khun Dhammachedi was still a novice — before he had gone off to Bangkok to study — he had been a disciple of Ven. Ajahn Sao and Ven. Ajahn Mun. At that time, however, he had shown no interest in the way of practice.

Trong thời kỳ này Ven. Chao Khun Dhammachedi bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến việc thực hành thiền định và Ngài Ajahn Mun. Trên thực tế, khi Ven. Chao Khun Dhammachedi vẫn còn là một sa di - trước khi Ngài đến Bangkok để học - Ngài đã là đệ tử của Ven. Ajahn Sao và Ven. Ajahn Mun. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, Ngài ấy tỏ ra không quan tâm đến việc thực hành.

I think it was probably at the time of the boundary-stone laying ceremony at Wat Bodhisomphorn[168] that he became more closely acquainted with the two venerable Ajahns. They so aroused his interest that he was always questioning me about their way of practice and about their character and qualities. He would sometimes ask me to give him a sermon based on what I had heard from the two Ajahns. When I recounted such teaching, he would silently listen with great attention and respect.

Tôi nghĩ có lẽ vào thời điểm diễn ra buổi lễ đặt đá kết giới tại Wat Bodhisomphorn [168], Ngài ấy đã trở nên thân thiết hơn với hai vị Ajahn đáng kính. Họ đã khơi dậy sự quan tâm của Ngài ấy đến nỗi Ngài ấy luôn hỏi tôi về cách thức luyện tập cũng như về tính cách và phẩm chất của họ. Đôi khi Ngài ấy yêu cầu tôi thuyết pháp dựa trên những gì tôi đã nghe từ hai vị Ajahn. Khi tôi kể lại lời dạy ấy, Ngài im lặng lắng nghe với sự chú ý và kính trọng.

Afterwards, Ven. Chao Khun Dhammachedi sent Ven. Ajahn Oon Dhammadharo to Chiang Mai to invite Ven. Ajahn Mun to return but without success. Ven. Ajahn Oon reported to Ven. Ajahn Mun about his vegetarian practices and this eventually led to quarreling and discord in the group. Ven. Ajahn Mun said that none of the arahants had ever quarreled over food and excrement, so why were those present now doing so. Ven. Chao Khun Dhammachedi had to go to Bangkok on Sangha affairs and when they were completed he carried on to Chiang Mai and made the invitation himself. Ven. Ajahn Mun said: "Hey, what's this, you've come with the 'big letter'". (Meaning that he was making the invitation in person.)

Sau đó, Ven. Chao Khun Dhammachedi đã gửi Ven. Ajahn Oon Dhammadharo đến Chiang Mai để thỉnh Ngài Ajahn Mun quay trở lại nhưng không thành công. Ven. Ajahn Oon đã báo cáo cho Ven. Ajahn Mun về việc ăn chay của mình và điều này cuối cùng dẫn đến cãi vã và bất hòa trong nhóm. Ven. Ajahn Mun nói rằng không vị A-la-hán nào từng cãi nhau về thức ăn và phân, vậy tại sao những người có mặt bây giờ lại làm như vậy. Ven. Chao Khun Dhammachedi phải đến Bangkok để giải quyết các công việc của Tăng đoàn và khi hoàn tất, ông tiếp tục đến Chiang Mai và tự mình đưa ra lời thỉnh Ven. Ajahn Mun nói: "Này, đây là gì, Ngài đã đến với 'bức thư lớn'". (Có nghĩa là Ngài đã đích thân đưa ra lời mời.)

I remained at Wat Araññavaasee in Tah Bor for a period approaching nine years. This was a record for my ordained life until then. I had never taken any interest in building work because I considered it an interference and not the task of a recluse. Thinking that one ordained should rather concentrate all his energies on the duties of a recluse.

Tôi ở lại Wat Araññavaasee ở Tah Bor trong khoảng thời gian gần chín năm. Đây là một bằng chứng cho cuộc đời xuất gia của tôi cho đến lúc đó. Tôi chưa bao giờ quan tâm đến việc xây dựng chùa hay tu viện bởi vì tôi coi đó là một sự cản trở chứ không phải nhiệm vụ của một người xuất gia. Nghĩ rằng một người đã xuất gia nên tập trung toàn bộ sức lực của mình vào nhiệm vụ của một người tu ẩn dật.

When I arrived in Wat Araññavaasee I realized that all the dwelling places there were an inheritance from the previous generation of senior monks. They had constructed them and we all lived in them. I then reflected on those clauses in the monastic Rule where permission is given to repair any existing dwelling places. This led me to feel rather ashamed of myself, for I seemed to have been so busy making use of these resources and merely monitoring this heritage from the previous Teachers.

Khi tôi đến tu viện Wat Araññavaasee, tôi nhận ra rằng tất cả những nơi ở đều có sự kế thừa từ thế hệ các nhà sư cao cấp trước đó. Họ đã xây dựng chúng và tất cả chúng ta đều sống trong đó. Sau đó, tôi suy ngẫm về những điều khoản đó trong Quy tắc tu viện, nơi được phép sửa chữa bất kỳ nơi ở hiện có nào. Điều này khiến tôi cảm thấy khá xấu hổ về bản thân mình, vì tôi dường như đã quá bận rộn trong việc sử dụng những nguồn tài liệu này và chỉ đơn thuần theo dõi di sản này từ các vị Thầy trước đây.

This was when I began to guide the lay supporters in building projects and I've continued right up to the present day. However, at no point have I gone out and solicited donations for this work. I have always been extremely sensitive about this — if the resources were available the work went forward, if they weren't then we simply stopped the work. I never allowed myself to become bound to any project so that if it couldn't be finished or was underfunded I could easily abandon it without any feelings of attachment. While I was at Wat Araññavaasee I directed the lay supporters in the construction of two new huts, a large study hall and many other smaller structures.

Đây là lúc tôi bắt đầu hướng dẫn những người cư sĩ tín đàn trong việc xây dựng các dự án tu viện và tôi vẫn tiếp tục cho đến ngày nay. Tuy nhiên, tôi đã không đi ra ngoài và kêu gọi quyên góp cho công việc này. Tôi luôn cực kỳ nhạy cảm về điều này - nếu các nguồn lực sẵn có, công việc sẽ tiếp tục, nếu không có thì chúng tôi chỉ đơn giản là dừng công việc. Tôi không bao giờ cho phép mình bị ràng buộc vào bất kỳ dự án nào để nếu nó không thể hoàn thành hoặc thiếu vốn, tôi có thể dễ dàng từ bỏ nó mà không có bất kỳ cảm giác quyến luyến nào. Trong khi tôi ở Wat Araññavaasee, tôi đã chỉ đạo những người cư sĩ đàn tín xây dựng hai túp lều mới, một phòng nghiên cứu lớn và nhiều công trình kiến trúc nhỏ hơn khác.

Before this extended period at Wat Araññavaasee, I can't remember ever staying anywhere longer than three Rains Retreats. It may have been due to the long period of my stay or perhaps for some other reason that my neurological disorder recurred. However I still forced myself to endure it so that those who wanted to study and practice there were given a good opportunity.

Trước thời gian dài thêm này tại Wat Araññavaasee, tôi không thể nhớ mình đã từng ở bất cứ nơi nào lâu hơn ba Khóa An Cư Kiết Hạ. Có thể do thời gian tôi ở quá lâu hoặc có thể vì một số lý do khác mà bệnh rối loạn thần kinh của tôi tái phát. Tuy nhiên tôi vẫn cố gắng chịu đựng để những người muốn học và tu tập ở đó có cơ hội tốt.

In 1946, Venerable Gate (my elder brother) came to spend the Rains Retreat with us. He died during the Retreat from appendicitis. He had been ordained for fourteen years and was forty-eight years old. Since his ordination — (he was the next eldest to me) — we had never before stayed together for a Rains Retreat. It now seems that our coming together was not a good omen.

Trong năm 1946, Ven Gate (anh trai tôi) đến tham dự Khóa tu An Cư Kiết Hạ với chúng tôi. Anh ấy đã chết trong Khóa tu An Cư Kiết Hạ do bệnh viêm ruột thừa. Ngài đã xuất gia được mười bốn năm và thọ bốn mươi tám tuổi. Kể từ khi ông xuất gia - (ông là người con sau người con cả rồi tới tôi) - trước đây chúng tôi chưa bao giờ ở cùng nhau trong một Khóa tu An Cư Kiết Hạ. Có vẻ như bây giờ chúng tôi đến với nhau không phải là một điềm báo tốt.

When he came, I wasn't giving many sermons to the lay devotees and instead had them meditating quietly on their own. My neurological disorder had grown so much worse that after I took the Dhamma seat to give a sermon, I had no idea what I was talking about — but I could still speak all right. When I finished my sermon, I would ask the listening lay people what I had been speaking about and whether it had made sense. They answered that they could understand it very well. It was just as it had always been.

Khi anh ấy đến, tôi không thuyết pháp nhiều cho các tín đồ tại gia và thay vào đó để họ yên lặng thiền định một mình. Chứng rối loạn thần kinh của tôi đã trở nên tồi tệ hơn đến nỗi sau khi tôi ngồi ở ghế để thuyết pháp, tôi không biết mình đang nói về điều gì - nhưng tôi vẫn có thể nói được. Khi tôi kết thúc bài giảng của mình, tôi hỏi những cư sĩ đang nghe tôi đã nói về điều gì và nó có ý nghĩa hay không. Họ trả lời rằng họ có thể hiểu rất rõ. Bài thuyết giảng vẫn như mọi khi.

One day I had a dream in which Venerable Gate and I were walking on tudong together through the jungle. We came to a stream and started following the stream bed. The water wasn't very deep, only reaching our waists, yet it didn't appear to wet our robes. I noticed how fresh the water looked and felt like scooping it up in my hands to rinse my mouth out. When I did take a mouthful, I gargled with it and then spat it out — and all my teeth came out with the water! Waking up, I thought that it had really happened. I had to feel in my mouth before I knew it was only a dream.

Một ngày nọ tôi một thấy Ven Gate và tôi cùng nhau thực hành tu khổ hạnh (hạnh đầu đà) xuyên qua khu rừng rậm. Chúng tôi đến một con suối và bắt đầu đi theo lòng suối. Nước không sâu lắm, chỉ ngập đến eo của chúng tôi, nhưng dường như nó không làm ướt áo choàng của chúng tôi. Tôi nhận thấy nước trong lành tươi mát và muốn xúc nó lên bằng tay để súc miệng. Khi tôi uống một ngụm, tôi súc miệng với nó và sau đó nhổ ra - và tất cả các răng của tôi đều trôi theo dòng nước! Tỉnh dậy, tôi nghĩ rằng nó đã thực sự xảy ra. Tôi đã phải sờ miệng của tôi lúc đó tôi biết rằng đó chỉ là một giấc mơ.

I had never really believed in the absolute truth of dreams.[169] I thought that dreams occurred through our not attending to the activities of the mind, so that it dithers when we fall asleep and then trails after its preoccupations. If we were to take care of the heart then there would be no dreaming. If however we did dream, we would be aware of the dreaming though we couldn't get up because the body remained still. When the body was able to move again and could get up, the mind would no longer be asleep. Dreaming would occur when the heart wasn't asleep but was vacillating and dithering.

Tôi chưa bao giờ thực sự tin sự thật tuyệt đối của những giấc mơ. [169] Tôi nghĩ rằng những giấc mơ xảy ra thông qua việc chúng ta không quan tâm đến các hoạt động của tâm, để nó dao động trong giấc ngủ khi chúng ta chìm vào giấc ngủ và rồi lôi kéo sau những mơ tưởng của nó. Nếu chúng ta kiểm soát tâm thì sẽ không có sư mơ ước. Tuy nhiên, nếu chúng ta mơ, chúng ta sẽ nhận thức được giấc mơ mặc dù chúng ta không thể đứng dậy vì cơ thể vẫn nằm yên. Khi cơ thể đã có thể cử động trở lại và có thể đứng dậy, tâm sẽ không còn ngủ nữa. Giấc mơ sẽ xảy ra khi tâm không ngủ nhưng đang trống rỗng và bối rối.

When I refused to believe in the dream, a vision appeared to my inner sight (in the heart). As I've mentioned above, I became ill about four or five days before the full moon of the tenth lunar month, [around September]. It was the time of the traditional festival of Khao Boon Salahk-pat,[170] and I was feeling so unwell that I couldn't stand up without vomiting. I lay down with closed eyes and when I opened them again I found myself gazing at the sky with clouds passing across the sun. It hurt my eyes and I vomited.

Khi tôi từ chối sự tin tưởng giấc mơ, một linh ảnh đã xuất hiện trong tâm tôi khi tôi ngồi thiền (trong tâm). Như tôi đã đề cập ở trên, tôi bị bệnh khoảng bốn hoặc năm ngày trước rằm tháng 10 âm lịch, [khoảng tháng 9]. Đó là thời điểm diễn ra lễ hội truyền thống Khao Boon Salahk-pat, [170] và tôi cảm thấy không khỏe đến mức không thể đứng dậy mà không nôn mửa. Tôi nằm xuống với đôi mắt nhắm nghiền và khi mở mắt, tôi thấy mình đang nhìn lên bầu trời với những đám mây lướt qua mặt trời. Nó làm đau mắt tôi và tôi nôn mửa.

It happened to be an Observance Day but I couldn't manage to go and give a sermon so instead they invited Venerable Gate. He gave a sermon for one and a half hours. The people listening were quite amazed at this, not expecting him to be able to do so much. The next morning my nervous disorder seemed to have cleared up and I was invited away to a meeting.

Chuyện xảy ra vào ngày Quan Trai Giới nhưng tôi không thể đi thuyết pháp được nên thay vào đó họ đã mời Ven Gate. Ngài đã thuyết pháp trong một giờ rưỡi. Những người đang nghe đều khá kinh ngạc về điều này, không ngờ Ngài lại có thể làm được nhiều như vậy. Sáng hôm sau, chứng rối loạn thần kinh của tôi dường như đã thuyên giảm và tôi được mời đi họp.

At around eleven o'clock in the morning, someone came to tell me that Venerable Gate had stomach pains and so I returned to the monastery. When I arrived, all I could do was look at him, for we had no medicines and I didn't know what else to do. More than ten years before he had been ill with similar symptoms. Sometimes, if medicine were available, he would take it and get better, while at other times it seemed to clear up even without medicines. He had once been ill for five days and nights at Nah Seedah Village (our home village) without being able to lie down or eat. The illness had then cleared up after he had used his finger to remove three or four small lumps — I don't know what they were — from his anus.

Khoảng mười một giờ sáng, có người đến nói với tôi rằng Ven Gate bị đau dạ dày nên tôi trở về tu viện. Khi tôi đến, tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn Ngài ấy, vì chúng tôi không có thuốc và tôi không biết phải làm gì khác. Hơn mười năm trước khi ông bị bệnh với các triệu chứng tương tự. Đôi khi, nếu có thuốc Ngài sẽ uống và khỏi bệnh, trong khi những lúc khác, bệnh dường như thuyên giảm ngay cả khi không có thuốc. Ông đã từng bị ốm suốt 5 ngày đêm tại làng Nah Seedah (quê hương của chúng tôi) mà không thể nằm hay ăn được. Bệnh tình sau đó đã khỏi sau khi ông dùng ngón tay của mình để loại bỏ ba hoặc bốn cục u nhỏ - tôi không biết chúng là gì - từ hậu môn của ông.

In those days modern-style doctoring had yet to spread widely. If one's stomach was painful, one found some stomachache pills to swallow. We didn't know anything about the appendix. If the stomach pains came from food poisoning or from fermentation and flatulence, they would clear up. If they came from appendicitis they wouldn't, and countless people died of it. This time Venerable Gate really did have appendicitis — and we had no medicine.

Trong những ngày đó các bác sĩ săn sóc người bệnh theo phong cách hiện đại vẫn chưa được phổ biến rộng rãi. Nếu đau bụng, người ta tìm vài viên thuốc đau bụng để nuốt. Chúng tôi không biết gì về ruột dư. Nếu cơn đau dạ dày do ngộ độc thực phẩm hoặc do lên men và đầy hơi, chúng sẽ hết. Nếu bị đau ruột thừa thì không biết cách chữa , và vô số người đã chết vì nó. Lần này Ven Gate thực sự bị đau ruột thừa - và chúng tôi không có thuốc.

The pain was almost beyond bearing so that he was tossing about but I never heard him cry out. Finally, he managed to get out a few words. He said that he certainly wouldn't be able to carry on in that way. He thought that trying some walking meditation might help so he asked us to assist him up to the meditation path where he took about four or five steps before collapsing. The monks and novices who were attending him saw his condition and brought him back to lie down where he had been before.

Nỗi đau gần như không thể chịu đựng được đến nỗi ông ấy lăn lộn nhưng tôi không hề nghe thấy ông ấy kêu la. Cuối cùng, anh ta cũng nói ra được vài lời. Ông ấy nói rằng chắc chắn sẽ không thể tiếp tục theo cách đó. Ông ấy nghĩ rằng thử thiền hành có thể hữu ích vì vậy ông ấy đã yêu cầu chúng tôi hỗ trợ Ông đi thiền hành và ông đã đi được khoảng bốn hoặc năm bước trước khi gục ngã. Các nhà sư và sa di đang chăm sóc ông đã nhìn thấy tình trạng của ông và đưa ông trở lại nằm tại chỗ nằm trước đó.

At that time I had begun to feel so weak after caring for him for such an extended period that I had asked leave from everyone to go and rest. A novice then came to call me with news that Venerable Gate had become very weak and fainted. I rushed to see and found that he was lying there without speaking. Coming closer I reminded him of Dhamma and asked if he could hear what I was saying. He replied that he could and this continued until about eight o'clock that night, when he died.

Vào thời điểm đó tôi đã bắt đầu cảm thấy rất yếu sau khi chăm sóc anh tôi trong một thời gian dài đến nỗi tôi đã xin phép mọi người để đi và nghỉ ngơi. Sau đó, một sa di đến gọi điện cho tôi với tin tức rằng Ven. Gate đã trở nên rất yếu và ngất xỉu. Tôi vội chạy ra xem thì thấy ông nằm im không lên tiếng. Đến gần hơn, tôi nhắc ông về Pháp và hỏi ông ấy có nghe thấy tôi đang nói gì không. Anh tôi trả lời rằng có thể nghe và điều này tiếp tục cho đến khoảng tám giờ đêm hôm đó, khi ông chết.

Venerable Gate had been a person of great endurance in times of both sickness and health. It wasn't just the one illness either, for he had also suffered from appendicitis, kidney stones and malaria. Even when his appendix became infected for many days, he neither complained nor troubled anyone. He would quietly lie there alone. If he were able to eat, he would eat, and if he couldn't he would just continue quietly to lie there. He had always eaten only a small amount and had never been fussy about food. Once he had managed on plain rice and salt for more than ten days. All the meditation teachers had praised his great qualities of endurance.

Ven Gate là người có sức chịu đựng cao cả trong lúc ốm đau và bệnh tật. Đó không chỉ là một căn bệnh duy nhất, vì ông ngoài bị viêm ruột thừa, ông bịnh sỏi thận và sốt rét. Ngay cả khi ruột thừa bị nhiễm trùng trong nhiều ngày, ông không phàn nàn hay làm phiền ai. Ông lặng lẽ nằm đó một mình. Ăn được thì ăn, không ăn được thì cứ lặng lẽ nằm đó. Ông luôn chỉ ăn một lượng nhỏ và chưa bao giờ kén ăn. Có lần ông đã ăn cơm gạo tẻ và muối trong hơn mười ngày. Tất cả các thiền sư đã ca ngợi phẩm chất tuyệt vời của sức chịu đựng của ông.

After I had arranged his funeral and finished the Rains Retreat of 1947, my mother also passed away. That year had seen the whole village and town come down with infected sores and ulcers and this included my mother who had an ulcer on her shin. Those who were affected had gone for treatment and were all cured except my mother. I fetched the particular medicines that should have been effective in treating her but the problem didn't clear up. The flesh started festering and was suppurating so much that it fell away exposing the bone. There was no pain however.

Sau khi tôi sắp xếp tang lễ cho ông và kết thúc Khóa An Cư Kiết Hạ năm 1947, mẹ tôi cũng qua đời. Năm đó, cả làng và thị trấn đều bị nhiễm trùng và lở loét, trong đó có mẹ tôi bị lở loét ở ống chân. Những người bị nhiễm trùng và lở loét đã đi chữa trị và đều khỏi bệnh, ngoại trừ mẹ tôi. Tôi đã tìm mua các loại thuốc đặc biệt mà lẽ ra phải có hiệu quả trong việc điều trị cho mẹ tôi nhưng vấn đề vẫn chưa rõ ràng. Thịt bắt đầu làm mũ và chảy ra đến nỗi nó bị bong ra để lộ xương. Tuy nhiên, không có đau đớn.

While my mother was ill in Nah Seedah Village, Glahng Yai Subdistrict of Nongkhai, I had spent the Rains Retreat in Tah Bor District of Nongkhai Province. The block that had made me so incredulous about the validity of my dream abruptly cleared up. The morning after dreaming that all my teeth had fallen out I felt certain that I would have some traveling to do that day. I returned from my alms round and saw someone waiting for me with news that my mother's condition had seriously deteriorated.

Trong khi mẹ tôi bị ốm ở Làng Nah Seedah, Tiểu khu Glahng Yai của Nongkhai, tôi đã trải qua Khóa tu An Cư Kiết Hạ tại Huyện Tah Bor của tỉnh Nongkhai. Sự kết cấu đã khiến tôi rất hoài nghi về tính hợp lệ của giấc mơ của tôi đột ngột bị xóa tan. Buổi sáng sau khi mơ thấy răng rụng hết, tôi cảm thấy chắc chắn rằng mình sẽ có một chuyến du lịch nào đó để làm ngày hôm đó. Tôi trở về sau khi khất thực và thấy có người đang đợi tôi với tin tức rằng tình trạng của mẹ tôi đã trở nên tồi tệ.

Those who mark dreams down as unbelievable, useless affairs — well, they can think what they want. But I accept them with 100 percent certainty. If one dreams that one's teeth fall out then it definitely means that one's father or mother or one of one's brothers or sisters is very ill or has died. It might otherwise relate to a very close friend or acquaintance.

Những người nói giấc mơ là những việc không thể tin được, là vô ích - tốt, họ có thể nghĩ những gì họ muốn. Nhưng tôi tin giấc mơ với sự chắc chắn 100 phần trăm. Nếu người ta mơ thấy răng mình bị rụng thì điều đó có nghĩa là cha hoặc mẹ hoặc một trong những anh chị em của người đó đang bị bệnh nặng hoặc đã qua đời. Mặt khác, nó có thể liên quan đến một người bạn rất thân hoặc người quen.

I nursed my mother as much as I could with both spiritual medicine[171] and with medication but her body was already extremely aged. She was eighty-two years old. Whatever medicine we brought no longer seemed to help for she could no longer take it and her condition continued to deteriorate. This went on until things could no longer hold together and just as an old brown leaf falls, she withered away and sank. Nevertheless, I ministered to her heart and mind, supporting her mindfulness and settling her in full tranquillity right up to the final moment, when little breath remained.

Tôi đã chăm sóc mẹ tôi nhiều nhất có thể bằng cả linh dược [171] và thuốc men nhưng cơ thể bà đã già đi rất nhiều. Mẹ tôi đã tám mươi hai tuổi. Bất cứ loại thuốc nào chúng tôi mang theo dường như không còn giúp được mẹ tôi dùng được nữa và tình trạng của mẹ tôi tiếp tục xấu đi. Điều này tiếp diễn cho đến khi mọi thứ không thể gắn kết với nhau được nữa và chỉ khi một chiếc lá già màu nâu rơi xuống, mẹ tôi khô héo và chìm nghỉm. Tuy nhiên, tôi phục tùng trái tim và tâm của mẹ, hỗ trợ cho sự chánh niệm của mẹ tôi và giúp mẹ tôi yên tĩnh hoàn toàn cho đến giây phút cuối cùng, khi hơi thở còn sót lại.

I thus fulfilled the obligations necessary for an ideal son. When her condition had still been stable, she had always thought of me as an adviser. She would consult me if she wanted for anything or if she had any problems, and would adopt any opinion I offered. When she was unwell, I had supported her mindfulness so that sometimes she wouldn't need to take any other medicine. She had often recovered through her trust and faith in my teaching. It was the same when she was approaching death and perhaps it was due to this that the wound in her leg was not painful.

Vì vậy, tôi đã hoàn thành các nghĩa vụ cần thiết của người con trai lý tưởng. Khi tình trạng của mẹ tôi vẫn ổn định, mẹ tôi đã luôn coi tôi như một cố vấn. Bà sẽ hỏi ý kiến tôi nếu bà muốn bất cứ điều gì hoặc nếu bà có bất kỳ vấn đề gì, và sẽ chấp nhận bất kỳ ý kiến nào mà tôi đưa ra. Khi mẹ tôi không khỏe, tôi đã hỗ trợ chánh niệm cho mẹ để đôi khi mẹ không cần phải uống bất kỳ loại thuốc nào khác. Mẹ tôi thường hồi phục nhờ sự tin tưởng và niềm tin vào sự hướng dẫn của tôi. Lúc cận kề cái chết cũng vậy và có lẽ nhờ vậy mà vết thương ở chân của mẹ tôi không cảm thấy đau.

26. Twenty-sixth and Twenty-seventh Rains Retreat, 1948-1949, Khao Noi, Tah Chalaep, Chantaburi Province  

I had experienced a vision of this mountain while staying in Wat Araññavasee, Tah Bor but it was still very different from my expectations. For a start it was hardly credible as a place of solitude, for it was just a small hill in the middle of fields, with villages clustered all around its base. However, it was amazing how anyone who went there for meditation practice — whether monk, novice or villager — would achieve remarkable results. These would be great or small depending on the basic ability of the person.

26. Khóa An Cư Kiết Hạ thứ 26 đến 27, 1948-1949, Khao Noi, Tah Chalaep, Chantaburi Province  

Tôi đã từng được nhìn ngọn núi này khi ở tu viện Wat Araññavasee, Tah Bor nhưng nó vẫn rất khác so với mong đợi của tôi. Khởi đầu nó khó có thể tin được là một nơi vắng vẻ, vì nó chỉ là một ngọn đồi nhỏ ở giữa những cánh đồng, với những ngôi làng tập trung xung quanh bản địa của nó. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là bất cứ ai đến đó để thực hành thiền - dù là nhà sư, sadi hay người dân làng - đều đạt được kết quả đáng kể. Những điều này sẽ lớn hay nhỏ tùy thuộc vào khả năng cơ bản của mỗi người.

The strangest case was that of one old man, more than seventy years old, who with his penchant for drinking liquor all day had been left so destitute that he was dependent on the villagers. They would hire him at fifty baht a month to attend on the resident monks, but he wasn't very willing. When I was there, he found such faith that it was no longer necessary to hire him to do the job. Such a wonderful vision had arisen in his meditation that he gave up all alcohol and was even able to take on the Eight Precepts on Observance days. The villagers became so impressed with him that he could go into any house or shop and receive a free meal. This made him even more aware of the benefits of his practice and he continued his attendance on the monks.

Trường hợp lạ nhất là một cụ già hơn bảy mươi tuổi, có sở thích uống rượu suốt ngày, túng quẫn đến mức sống phụ thuộc vào dân làng. Họ sẽ thuê anh ta với giá năm mươi baht một tháng để chăm sóc các tu sĩ cư trú, nhưng anh ta không sẵn lòng cho lắm. Khi tôi ở đó, ông ấy thấy có niềm tin đến mức không cần thuê ông làm công việc đó nữa. Một ảo tượng tuyệt vời đã nảy sinh trong quá trình thiền định của ông đến nỗi ông đã từ bỏ tất cả rượu và thậm chí có thể thọ Bát Giới vào những ngày Quan Trai Giới. Dân làng ngưỡng mộ ông ta đến mức ông ta có thể vào bất kỳ ngôi nhà hoặc cửa hàng nào và nhận một bữa ăn miễn phí. Điều này khiến ông ấy càng nhận thức rõ hơn về lợi ích của việc tu tập của mình và anh ấy tiếp tục chăm sóc các nhà sư.

Even stranger was the case of a mute person of Tah Chalaep who was also forced to be dependent on the village. I had taught him by sign language to observe the Eight Precepts on the Observance Day and to meditate. This eventually became so wonderfully meaningful to him that he taught other people by sign language to see the harm of drinking alcohol. While meditating at home his mind would become so bright that he was able to view me in the monastery. I've recently heard that this person is alive and has built a monastery by himself, invited monks to stay there and attends on them himself.

Lạ lùng hơn nữa là trường hợp của một người câm Tah Chalaep cũng phải sống phụ thuộc vào làng. Tôi đã dạy anh ta bằng ngôn ngữ ký hiệu để tuân giữ Tám Giới trong Ngày Lễ Quan Trai Giới và thiền định. Điều này cuối cùng trở nên có ý nghĩa tuyệt vời đối với anh ta đến nỗi anh ta đã dạy những người khác bằng ngôn ngữ ký hiệu để thấy tác hại của việc uống rượu. Trong khi thiền định ở nhà, tâm anh ấy sẽ trở nên thanh tịnh đến nỗi anh ấy có thể nhìn thấy tôi trong tu viện. Gần đây tôi nghe nói rằng người này còn sống và đã tự mình xây dựng một tu viện, mời các nhà sư đến ở đó và tự mình chăm sóc.

For myself, things were also amazing. I was searching out Dhamma that I never could have conceived of, and comprehending Dhamma that I had never known before. The ways and means of the practice were clarified in precise detail, so that I felt confident enough to compose my first book: Illuminating the Way of Calm and Insight.

Đối với bản thân tôi, mọi thứ cũng thật tuyệt vời. Tôi đang nghiên cứu Giáo pháp mà tôi chưa bao giờ có thể nghĩ ra, và hiểu được Giáo pháp mà tôi chưa từng biết trước đây. Các phương tiện và ý nghĩa của sự tu tập đã được làm rõ trong từng chi tiết chính xác, vì vậy tôi cảm thấy đủ tự tin để biên soạn cuốn sách đầu tiên của mình: Soi sáng con đường yên tĩnh và minh mẫn.

Following my original plans, I continued practicing there for two Rains Retreats. After the end of the second Rains Retreat came news of Ven. Ajahn Mun's illness and I left, full of appreciation for the virtues of this small hill. I went to attend on Ven. Ajahn Mun through his last illness until his passing away. After his cremation had been completed, I never found an opportunity to return to Khao Noi even though the people there had offered me such outstanding support. I sent other monks to go in my place because my own plans were still uncertain.

Theo dự định ban đầu của tôi, tôi tiếp tục tu tập ở đó trong hai Khóa An Cư Kiết Hạ. Sau khi kết thúc Khóa tu thứ hai, có tin tức về bệnh tình của Ven. Ajahn Mun vì vậy tôi đi, lòng cảm kích trước những phẩm chất tốt đẹp của ngọn đồi nhỏ này. Tôi đã đến chăm sóc Ven. Ajahn Mun trải qua trận ốm cuối cùng cho đến khi qua đời. Sau khi hỏa táng xong, tôi không bao giờ tìm thấy cơ hội để quay lại Khao Noi mặc dù những người ở đó đã ủng hộ tôi rất nhiều. Tôi đã cử những nhà sư khác đi thay thế tôi vì kế hoạch của chính tôi vẫn chưa chắc chắn.

26.1 Concerns for a Worrier  

After the cremation ceremony for Ven. Ajahn Mun was over, I pondered on the situation of our group of meditation monks. Until then, we had only been a small group and among people in general still not well known. We had had backing and support from some highly placed elders. For example, Ven. Chao Khun Phra Upaaliigu.nuupamaacaariya (Chan Siricando) had always come up to assist us. He had taken it upon himself to deal with any issue involving Sangha affairs that affected us. When he died, it was Somdet Phra Maha Virawong (Tisso Oo-an) who looked after this. After he died, Ven. Ajahn Mun Bhuuridatta Thera was already well known and widely respected among the ecclesiastical hierarchy. Then, Ven. Ajahn Mun himself passed away and the group seemed to be left alone.

26.1 Mối Quan Tâm Của Người Lo Lắng  

Sau lễ hỏa táng cho Ven. Ajahn Mun kết thúc, tôi cân nhắc về tình hình nhóm chúng tôi về các tu sĩ thiền định. Cho đến lúc đó, chúng tôi chỉ là một nhóm nhỏ và mọi người nói chung vẫn chưa được biết đến nhiều. Chúng tôi đã nhận được sự ủng hộ và hỗ trợ từ một số trưởng lão có địa vị cao. Ví dụ, Ven. Chao Khun Phra Upaaliigu.nuupamaacaariya (Chan Siricando) đã luôn đến để hỗ trợ chúng tôi. Ngài đã tự mình giải quyết mọi vấn đề liên quan đến công việc của Tăng đoàn ảnh hưởng đến chúng tôi. Khi Ngài qua đời, chính Somdet Phra Maha Virawong (Tisso Oo-an) là người trông coi việc này. Sau khi chết, Ven. Ajahn Mun Bhuuridatta Thera đã nổi tiếng và được kính trọng rộng rãi trong hệ thống cấp bậc của Giáo hội. Sau khi Ven. Ajahn Mun đã qua đời và cả nhóm dường như lạc lõng.

The senior ecclesiastical elders neither knew many monks of our group nor did they seem likely to take on obligations about us. Later, in fact, monks who were disciples of Ven. Ajahn Mun did steadily become more widely known. (However, at that time I didn't anticipate that some of our remaining senior monks were to become such respected elders of outstanding ability. Therefore, my concerns were probably not very well thought out.)

Các trưởng lão cao cấp của Giáo hội không biết nhiều về các tu sĩ của nhóm chúng tôi và dường như họ không có khả năng thực hiện các nghĩa vụ đối với chúng tôi. Sau đó, trên thực tế, các nhà sư là huynh đệ của Ven. Ajahn Mun ngày càng được biết đến rộng rãi hơn. (Tuy nhiên, vào thời điểm đó, tôi không dự đoán rằng một số tu sĩ cao cấp còn lại của chúng tôi sẽ trở thành những trưởng lão được kính trọng với khả năng xuất chúng như vậy. Vì vậy, mối quan tâm của tôi có lẽ không được suy nghĩ thấu đáo.

Such concerns caused me to travel to Bangkok, for should the right occasion present itself, I would be able to construct some bridges with the elders of the ecclesiastical hierarchy. I could listen to their rulings and strategies and get to know their opinions about our group. I set out and stayed at Wat Bahn Jik in Udorn. Then I came to stay with Ven. Ajahn Orn Ñaa.nasiri at Wat Tip'rat' in Udorn. He was obviously under the impression that I was deserting our group and going off alone. I had to explain all the facts before he understood my intentions. During the next Rains Retreat I heard that he had gone off to spend the Retreat in Khao Yoi Cave in Phetburi Province, so I'm not sure what interpretation he had put on my words.

Những lo lắng như vậy khiến tôi phải đi du lịch Bangkok, sự hiện diện của tôi có thể là nhân duyên tốt, tôi sẽ có thể làm nhịp cầu liên hệ với các trưởng lão trong hệ thống phân cấp của Giáo hội. Tôi có thể lắng nghe các quyết định và chiến lược của họ cũng như biết được ý kiến của họ về nhóm của chúng tôi. Tôi khởi hành và ở lại Wat Bahn Jik ở Udorn. Sau đó tôi đến ở với Ven. Ajahn Orn Ñaa.nasiri tại tu viện Wat Tip'rat 'ở Udorn. Ông ấy có ấn tượng rằng tôi đang bỏ rơi nhóm của chúng tôi và đi một mình. Tôi đã phải giải thích tất cả sự thật trước khi Ngài hiểu ý định của tôi. Trong đợt An Cư Kiết Hạ tiếp theo, tôi nghe nói rằng Ngài đã đi Nhập thất ở hang động Khao Yoi ở tỉnh Phetburi, vì vậy tôi không chắc Ngài đã chấp hành điều gì cho lời tôi nói.

When I reached Bangkok I had the chance to go and pay my respects to many ecclesiastical elders and could learn the attitude of each towards our group of meditation monks. This allowed me to feel quite confident towards the group's position and my own.

Khi tôi đến Bangkok tôi có cơ hội đi và bày tỏ lòng kính trọng với nhiều trưởng lão trong giáo hội và có thể học được thái độ của mỗi người đối với nhóm tu sĩ thiền của chúng tôi. Điều này cho phép tôi cảm thấy khá tự tin đối với vị trí của nhóm và của chính tôi.

I wanted to go and look over some of the famous places of meditation practice, for example, those of Rahtburi and Phetburi. I therefore traveled around those places, requesting permission to stay a while and learn from each, before eventually reaching Songkla Province.

Tôi muốn đi và xem qua một số nơi tu thiền nổi tiếng, chẳng hạn như Rahtburi và Phetburi. Do đó, tôi đã đi du lịch quanh những nơi đó, xin phép ở lại một thời gian và học hỏi từ từng nơi, trước khi đến được tỉnh Songkla.

At that time, Ven. Khun Siri-tejodom (Ampan) — who had once been a district officer and then had stayed with me — had gone down to Phuket and Phang-nga where he had been spreading Dhamma and the way of practice. He had later been joined in this propagating by Ven. Mahaa Pin Jalito[172] (Ven. Phra Khru Virotdhammajahn) who was a native of Nakorn Patom. However, he did not belong to our group. Their activities had overexcited the people so much — it was causing rifts and factional troubles — that the situation was getting out of control. Ven. Mahaa Pin Jalito could no longer handle things and had no group support, so when he heard that I was in Songkla he came and appealed for my group to go and help clear up the situation there.

Vào thời điểm đó, Ven. Khun Siri-tejodom (Ampan) - người đã từng là viên chức huyện và sau đó ở với tôi - đã đi xuống Phuket và Phang-nga, nơi ông ấy đã truyền bá Giáo pháp và con đường thực hành. Sau đó Ngài đã được tham gia vào việc truyền bá này bởi Ven. Mahaa Pin Jalito [172] (Ven. Phra Khru Virotdhammajahn) người gốc Nakorn Patom. Tuy nhiên, Ngài không thuộc nhóm của chúng tôi. Các hoạt động của họ đã kích động người dân quá mức - nó gây ra rạn nứt và rắc rối phe phái - đến mức tình hình đang vượt quá tầm kiểm soát. Ven. Mahaa Pin Jalito không còn có thể giải quyết mọi việc và không có sự hỗ trợ của nhóm, vì vậy khi nghe tin tôi đang ở Songkla, Ngài đã đến và kêu gọi nhóm của tôi đi và giúp làm rõ tình hình ở đó.

26.2 First Visit to Phuket Island and a Dangerous Encounter  

To most people of that time, the island of Phuket was regarded as an isolated place abundant in valuable natural resources and full of millionaires. Other than the business community, most islanders weren't considered to know very much about the outside world. In fact, this was about 30 percent accurate because communications were indeed still difficult. One mainly crossed to the island by boat but I remember that my own first visit was by plane. We took off from Songkla and landed in Phuket itself. The only passengers on that trip were we two monks and one lay person; its return flight had only one solitary passenger.

26.2 Chuyến thăm đầu tiên đến đảo Phuket và cuộc gặp gỡ nguy hiểm  

Vào thời đó đối với hầu hết mọi người, đảo Phuket được coi là một nơi biệt lập, giàu tài nguyên thiên nhiên quý giá và rất nhiều triệu phú. Ngoài cộng đồng doanh nghiệp, hầu hết người dân trên đảo không được biết nhiều về thế giới bên ngoài. Trên thực tế, điều này chính xác khoảng 30% bởi vì thông tin liên lạc thực sự vẫn còn khó khăn. Người ta chủ yếu đến đảo bằng thuyền nhưng tôi nhớ rằng chuyến thăm đầu tiên của tôi là bằng máy bay. Chúng tôi cất cánh từ Songkla và hạ cánh ở Phuket. Hành khách duy nhất trong chuyến đi đó là chúng tôi, hai nhà sư và một cư sĩ; chuyến bay trở về của nó chỉ có một hành khách lẻ loi.

At that time only a few laborers had come down from the Northeast of Thailand to stay, although the locals feared them as if they were somehow monsters or tigers. This originated in various rumours about Northeasterners, how 'they were brutal and cruel, catching, killing and eating children'.

Vào thời điểm đó chỉ có vài người lao động đến từ Đông Bắc Thái Lan ở lại, mặc dù người dân địa phương sợ hãi họ như thể họ là quái vật hoặc hổ. Điều này bắt nguồn từ những tin đồn khác nhau về người phương Bắc, rằng họ 'tàn bạo và độc ác như thế nào, bắt, giết và ăn thịt trẻ em'.

I had been on the island for a year before all the Northeaster laborers started heading there. They arrived walking in file along the road and became an object of intense interest to the townspeople. Meanwhile, people out on the town's outskirts or in the countryside who saw them coming would flee to the shelter of their homes. Anyone out in the forest ducked and hid themselves in the trees. I didn't witness this with my own eyes but they reported it to me later.

Tôi đã ở trên đảo một năm trước khi những người lao động của miền Bắc đến ở đó. Họ đi bộ trong hồ sơ dọc theo con đường và trở thành đối tượng được sự quan tâm đặc biệt của người thị trấn. Trong khi đó, những người ở ngoại ô thị trấn hoặc vùng nông thôn nhìn thấy chúng đến sẽ chạy về nơi trú ẩn của nhà họ. Bất cứ ai trong rừng đều chui xuống hang hoặc ẩn mình trong cây. Tôi không tận mắt chứng kiến điều này nhưng họ đã nó cho tôi biết sau đó.

The prosperity of any single region of Thailand didn't seem to me to diverge by more than 5 per cent from any of the others.[173] As the Thai saying has it: 'If we have a lot we can expend a lot, if we have little we can expend a little'. The saddest aspect of the Phuket people was the desire of the poor to present themselves on the same level as the rich. That wasn't so good.

Sự thịnh vượng của bất kỳ vùng nào của Thái Lan đối với tôi dường như không chênh lệch quá 5% so với bất kỳ vùng nào khác. [173] Như người Thái có câu nói: 'Nếu chúng ta có nhiều, chúng ta có thể tiêu nhiều, nếu chúng ta có ít, chúng ta có thể tiêu một ít'. Khía cạnh đáng buồn nhất của người dân Phuket là mong muốn của người nghèo nên thể hiện mình ngang hàng với người giàu. Điều đó không tốt lắm.

When I first went to stay on Phuket Island, it caused no excitement but it did bring me some painful encounters. I'm referring to what happened about ten days before the start of the Rains Retreat. A party of people together with a group of local monks schemed together to prevent our residing there. They tried various ways to frustrate us: setting fire to our huts, poisoning our food, throwing stones at us and forbidding the people to give us alms food. When we were out on alms round, they would sometimes head straight towards us on a collision course.

Lần đầu tiênkhi tôi đến ở trên đảo Phuket, nó không gây ra sự phấn khích nào nhưng nó đã mang lại cho tôi một số cuộc gặp gỡ buồn phiền. Tôi đề cập đến những gì đã xảy ra khoảng mười ngày trước khi Khóa An Cư Kiết Hạ bắt đầu. Một nhóm người cùng với một nhóm các nhà sư địa phương cùng nhau lập kế hoạch để ngăn cản việc cư trú của chúng tôi ở đó. Họ đã thử nhiều cách khác nhau để làm chúng tôi thất vọng: đốt cháy túp lều của chúng tôi, đầu độc thức ăn của chúng tôi, ném đá vào chúng tôi và cấm người dân cho chúng tôi thực phẩm. Khi chúng tôi đi khất thực, đôi khi họ sẽ tiến thẳng va chạm chúng tôi trên đường đi.

As we were the visitors in their territory, we tried to be as conciliatory as possible. We went to see their head and pleaded to be allowed at least to spend the coming Rains Retreat there, for it was already so close. But he wouldn't permit this and further accused us of being vagrant monks. He adamantly rejected whatever explanations and reasons I put forward, until finally he let out that it was really his superiors who would not allow us to stay. (This referred to his superiors in Bangkok.) I therefore told him quite frankly that although he might have his superiors, I also had mine. Afterwards, I learned that he had set down this serious challenge: if Dhammayut' Nikaya[174] monks were able to spend the Rains Retreat in Phuket and Phang-nga, he would "put on trousers". So you can see how disturbing it was.

Vì chúng tôi là khách trong lãnh thổ của họ, chúng tôi cố gắng hòa giải hết mức có thể. Chúng tôi đã đến gặp thủ trưởng của họ và cầu xin được cho phép ít nhất là được trải qua Khóa tu An Cư Kiết Hạ sắp tới ở đó, vì nó đã sắp bắt đầu. Nhưng ông ấy không cho phép điều này và còn buộc tội chúng tôi là những nhà sư lang thang. Ông ấy kiên quyết từ chối bất cứ lời giải thích và lý do nào mà tôi đưa ra, cho đến khi cuối cùng ông ấy tiết lộ rằng thực sự cấp trên của ông ấy sẽ không cho phép chúng tôi ở lại. (Điều này liên quan đến cấp trên của anh ấy ở Bangkok.) Do đó, tôi đã nói với ông ấy rằng mặc dù có thể có cấp trên của mình, nhưng tôi cũng có cấp trên của tôi. Sau đó, tôi được biết rằng ông đã đặt ra một thử thách nghiêm trọng này: nếu các nhà sư của Dhammayut 'Nikaya [174] có thể trải qua Khóa tu An Cư Kiết Hạ ở Phuket và Phang-nga, ông sẽ "mặc quần cụt". Vì vậy, bạn có thể thấy nó đã đáng lo ngại như thế nào.

27. Twenty-eighth Rains Retreat, 1950 Koke Kloi, Phang-nga Province  

The end result of these events came when our lay devotees eventually did succeed in arranging places for us to spend the Rains Retreat. Fifteen monks and novices had accompanied me that year, which, with those who had been with me before, made eighteen in all. We divided ourselves between three locations: Dta-gooa Toong, Tai Muang[175] and Koke Kloi, which was where I was staying.

27. An Cư Kiết Hạ thứ 28, 1950 Koke Kloi, Phang-nga Province  

Cuối cùng những người Phật tử thuần thành tại gia của chúng tôi đã thành công trong việc sắp xếp địa điểm để chúng tôi trải qua Khóa tu. Năm đó mười lăm tu sĩ và sa di đã đi cùng tôi, trong khi những người đã đi cùng tôi trước đây, tổng cộng là mười tám. Chúng tôi tự phân chia nhau giữa ba địa điểm: Dta-gooa Toong, Tai Muang [175] và Koke Kloi, đó là nơi tôi đang ở.

It was during this Rains Retreat that we were not only subjected to buffeting from 'surface waves' but were also affected by pressure from undercurrents. I refer here to other monks of our own Dhammayut' group who started clamouring against us. They accused us of: 'not keeping the disciplinary Rule'; 'that our practice was outside what the scriptural authorities set down'; 'that we didn't observe the Patimokkha Sangha duties inside an official Uposatha Hall'.

Trong khóa An Cư Kiết Hạ này, chúng tôi không chỉ phải chịu tác động từ 'sóng bề mặt' mà còn bị ảnh hưởng bởi áp lực từ dòng chảy ngầm. Ở đây tôi đề cập đến các nhà sư khác trong nhóm Dhammayut 'của chúng tôi, những người bắt đầu kêu gọi chống lại chúng tôi. Họ buộc tội chúng tôi: 'không tuân giữ kỷ luật'; 'rằng việc thực hành của chúng tôi nằm ngoài những gì các cơ quan có thẩm quyền theo kinh điển đặt ra'; 'rằng chúng tôi đã không tuân theo các nhiệm vụ trong giới luật Tăng già Patimokkha bên trong một Hội trường Uposatha'.

These monks apparently said that anyone who wanted to be enlightened should, "go over to Ajahn Thate!". (This discouraging sarcasm was probably directed at their own disciples who had come over to follow me. In the South, outside the Rains Retreat, monks who were willing to stay and take care of the monastery were difficult to find.) If that were their true opinion, then it wouldn't be strange for newly ordained, ignorant monks. However I did also understand and sympathize with those other monks who were more senior and learned, because they only knew about study and had no experience of the way of practice. My circumstances had allowed me the opportunity to practice regularly from the first year of my ordination.

Những nhà sư này đã nói rằng bất cứ ai muốn được giác ngộ thì nên, "hãy đến với Ajahn Thate!". (Lời mỉa mai gây nản lòng này có lẽ nhắm vào chính những đệ tử của họ đã đi theo tôi. Ở miền Nam, bên ngoài các khóa An Cư Kiết Hạ, rất khó tìm thấy những nhà sư sẵn lòng ở lại chăm sóc tu viện.) Nếu ý kiến đó là đúng, thì sẽ không lạ gì đối với những tu sĩ mới xuất gia, thiếu hiểu biết. Tuy nhiên, tôi cũng hiểu và thông cảm cho những vị sư khác có thâm niên và học thức nhiều hơn, vì họ chỉ biết tu học và không có kinh nghiệm về đường lối tu tập. Hoàn cảnh của tôi đã cho phép tôi có cơ hội thực hành thường xuyên ngay từ năm đầu tiên xuất gia.

The dispute about whether or not we were going to be allowed to stay for the Rains Retreat in that area, wasn't yet finished with. I found out that they had sent a report to the Religious Affairs Department, which accused us of being 'vagrant monks come to disturb and sow discord among the populace'. An order was issued that details from our monk's identification papers[176] be noted so that a future investigation into the truth of these claims could be made.

Cuộc tranh chấp chúng tôi có được phép ở lại để tham gia Khóa An Cư Kiết Hạ tại khu vực đó hay không vẫn chưa kết thúc. Tôi phát hiện ra rằng họ đã gửi một báo cáo đến Ban Tôn giáo, cáo buộc chúng tôi là 'những nhà sư lang thang đến gây rối và gây bất hòa trong cộng đồng'. Một mệnh lệnh được ban hành yêu cầu ghi các chi tiết từ giấy tờ tùy thân của nhà sư [176] để có thể tiến hành một cuộc điều tra trong tương lai về sự thật của những cáo buột này.

The Chief Education Officer of the Province,[177] however, didn't dare come himself and instead sent the local District Education Officer to take the details. I asked to see his official authorization and when he couldn't produce it, I refused his inspection. I then gave him a thorough and detailed explanation of the proper procedures for Sangha Affairs. When he went away, I still had no idea how they would react to this but later I found that the Ecclesiastical Regional Head Monk had afterwards sent a strongly worded letter of instruction and admonishment to both the Provincial Head Monk and the Provincial Governor.

Tuy nhiên, Giám đốc Giáo dục của Tỉnh, [177] không dám tự mình đến và thay vào đó đã cử viên chức Giáo dục của huyện địa phương đến để lấy chi tiết. Tôi yêu cầu được xem giấy ủy quyền chính thức của anh ấy và khi anh ấy không thể xuất trình được, tôi đã từ chối việc kiểm tra của anh ấy. Sau đó tôi giải thích cặn kẽ và chi tiết cho anh ấy về các thủ tục thích hợp cho các Công việc của Tăng đoàn. Khi anh ta đi khỏi, tôi vẫn chưa biết họ sẽ phản ứng thế nào với điều này nhưng sau đó tôi thấy Tu sĩ Trưởng khu vực của Giáo hội đã gửi một bức thư chỉ thị và cảnh cáo mạnh mẽ đến cả hai vị Sư lãnh đạo của Tỉnh và vị Thống Đốc của tỉnh.

I've related here only a part of what I experienced during my first year's stay in Phang-nga Province. If I were to go into everything, I fear the reader would get bored with such trifling matters. On being born into this world, it becomes inevitable that there will be obstacles to achieving one's goal. Whoever it is, whatever their task, whether it is done for good or ill, decline or progress, it will all depend on their circumspection and perseverance, on their finding out the causes of the situation and thereby clearing them up. Otherwise, there can never be success. As one moves forward this will bring confidence and determination in dealing with such hurdles, and this, in turn, speeds up one's realization.

Tôi chỉ kể lại một phần những gì tôi đã trải qua trong năm đầu tiên ở tỉnh Phang-nga. Nếu tôi đi vào tất cả mọi thứ, tôi sợ người đọc sẽ cảm thấy nhàm chán với những chuyện vặt vãnh. Khi được sinh ra trên thế giới này, sẽ không thể tránh khỏi những trở ngại trong việc đạt được mục tiêu của một người. Dù là ai, bất kể nhiệm vụ của họ, cho dù nó được hoàn thành tốt hay xấu, sa sút hay tiến bộ, tất cả sẽ phụ thuộc vào sự cẩn trọng và kiên trì của họ, vào việc họ tìm ra nguyên nhân của tình trạng và từ đó giải quyết chúng. Nếu không, không bao giờ có thể thành công. Khi một người tiến lên điều này sẽ mang lại sự tự tin và quyết tâm trong việc đối phó với những trở ngại như vậy, và điều này, trong sự quay tròn tăng tốc độ nhận thức của một người.

With reference to the Dhammayut' Nikaya monks. They always seemed to be faced with obstacles wherever they went and whatever they did. However, they were usually successful in their objectives. Here I would like to quote the fable[178] about the fox and the lamb:

Cùng với sự tham khảo về chuyện các nhà sư Nikaya Dhammayut. Họ dường như luôn phải đối mặt với những trở ngại bất cứ nơi nào họ đến và bất cứ điều gì họ làm. Tuy nhiên, họ thường thành công trong các mục tiêu của mình. Ở đây tôi xin trích dẫn câu chuyện ngụ ngôn [178] về cáo và cừu:

'The fox accused the lamb: "Hey, you! Why have you muddied my drinking water by walking through it?"

The lamb: "Please Sir, I didn't muddy your water, I crossed downstream from you."

The fox: "Huh! You may not have muddied my water but your father certainly caused me a lot of trouble."

And with that he pounced on the lamb and ate it up.

"Eva.m" — "The End".

After the Rains Retreat was over, we started building a wooden hut for the abbot, but it wasn't completed at that time.

'Con cáo buộc tội con cừu: "Này, bạn! Tại sao bạn lại làm bẩn bùn nước uống của tôi khi đi qua nó?"

Con cừu: "Xin thưa Ngài, tôi không làm bẩn bùn nước của Ngài, tôi đã băng qua hạ nguồn từ Ngài."

Con cáo: "Hừ! Có thể anh không làm bẩn nước của tôi nhưng chắc chắn bố anh đã gây ra cho tôi rất nhiều rắc rối."

Và sau đó, anh ta vồ lấy con cừu và ăn nó.

"Eva.m" - "Sự kết thúc".

Sau khi Khóa tu An Cư Kiết Hạ kết thúc, chúng tôi bắt đầu dựng một túp lều bằng gỗ cho sư trụ trì, nhưng nó vẫn chưa hoàn thành tại thời điểm đó.

28. Twenty-ninth to Forty-first Rains Retreat, 1951-63 in Phuket  

That Chinese New Year, Madame Loei Woon, the wife of Luang Anuphat Phuket-gahn who was proprietor of the Chao Fah Mine, invited us to go to Phuket. There were four of us, Ven. Mahaa Pin Jalito and myself, with two novices. Any suitable opportunity that presented itself was used for searching out and setting up a place for us to stay. Leaving Ven. Mahaa Pin Jalito to organize and finish the building work, I returned to Koke Kloi where I had spent the previous Rains Retreat. We stayed in Phuket for the Rains Retreat.

28. An Cư Kiết Hạ Thứ 29 đến 40, 1951-63 in Phuket  

Tết Nguyên Đán năm đó, Bà Loei Woon, vợ của Luang Anuphat Phuket-gahn, chủ sở hữu của Mỏ Chao Fah, đã mời chúng tôi đến Phuket. Có bốn người chúng tôi, Ven. Mahaa Pin Jalito và tôi, với hai sadi. Bất kỳ cơ hội thích hợp nào xuất hiện đều được sử dụng để tìm kiếm và thiết lập một nơi cho chúng tôi ở lại. Rời khỏi Ven. Mahaa Pin Jalito để sắp xếp và hoàn thành công việc xây dựng, tôi quay trở lại Koke Kloi, nơi tôi đã trải qua Khóa tu An Cư Kiết Hạ trước đó. Chúng tôi ở lại Phuket cho Khóa tu An Cư Kiết Hạ. .

There were four monks and a novice staying for that Rains Retreat and the monastery was situated at the foot of Dtoh Se Mountain, beside the Provincial Town Hall. At first, our dwellings were made from nipa palm,[179] with a tiny room just big enough to set up a krot with its mosquito net. The exception was the abbot's hut which was a little bigger. They were situated in a dense area of lalang grass up on the slopes of Dtoh Se Mountain, below the Phuket Provincial Courthouse.

Có bốn nhà sư và một vị sa di trú tham dự Khóa tu An Cư Kiết Hạ đó và tu viện nằm ở chân núi Dtoh Se, bên cạnh Tòa thị chính. Lúc đầu, nơi ở của chúng tôi được làm từ cây dừa nước, [179] với một căn phòng nhỏ chỉ đủ lớn để đặt một krot với màn chống muỗi. Không kể đến túp lều của sư trụ trì lớn hơn một chút. Chúng nằm trong một khu vực cỏ lalang rậm rạp trên sườn núi Dtoh Se, bên dưới Tòa án tỉnh Phuket.

Madame Kae had bought those four rai[180] of land from Nai Borworn, the ore dealer, for one thousand baht. Previously it had been a coconut plantation belonging to one of the rich old families but had long since fallen into neglect. Nai Borworn had then bought it to mine for ore but as he hadn't found anything, had sold it to Madame Kae. As the area that Madame Kae bought was too small, I arranged for another four rai to be acquired for another four thousand baht. This was the aforementioned dense tract of lalang grass and it was home to a variety of wild animals, including tiger, panther, stag, barking deer, wild boar and monkeys.

Bà Kae đã mua bốn rai đất (vào khoảng 2 mẫu Anh) [180] từ Nai Borworn, người buôn quặng, với giá một nghìn baht. Trước đây là đồn điền trồng dừa thuộc một trong những gia đình giàu có xưa nhưng đã bị bỏ hoang từ lâu. Nai Borworn sau đó đã mua nó để khai thác quặng nhưng vì không tìm thấy gì nên đã bán nó cho bà Kae. Vì diện tích mà bà Kae mua quá nhỏ, tôi đã sắp xếp mua thêm bốn rai với giá thêm bốn nghìn baht. Đây là vùng cỏ lalang rậm rạp đã nói ở trên và là nơi sinh sống của nhiều loại động vật hoang dã, bao gồm hổ, báo, hươu đực, hươu sủa, lợn rừng và khỉ.

We made little huts in clearings just big enough to sweep around, with narrow paths connecting them. One night, when I opened my hut to go and meet with the others, a tiger noisily jumped away into the forest. Sometimes while we were sitting together having a hot evening drink, we could almost see the perpetrator of the roaring and scratching sound in the nearby trees. In broad daylight the tiger would come and pounce on dogs and cats and eat them up. It was fortunate that it didn't go on the rampage — the tiger kept to its own affairs and we humans did the same. The people of Phuket could not even identify the typical tiger's sounds, but I had been much in the jungle and knew all its voices.

Chúng tôi đã làm những túp lều nhỏ trong những khoảng trống vừa đủ lớn để dọn dẹp xung quanh, với những lối đi hẹp nối nhau. Một đêm, khi tôi mở chòi để đi gặp những người khác, một con hổ gầm lớn rồi chạy vào rừng . Đôi khi chúng tôi đang ngồi uống nước nóng với nhau vào buổi tối, chúng tôi gần như có thể nhìn thấy con hổ với tiếng gầm và tiếng lào xào ở những cái cây gần đó. Vào ban ngày, con hổ sẽ đến vồ chó và mèo và ăn thịt chúng. Thật may mắn là nó đã không nổi cơn thịnh nộ - con hổ làm việc riêng và con người chúng ta cũng vậy. Người dân Phuket thậm chí không thể xác định được âm thanh đặc trưng của loài hổ, nhưng tôi đã từng ở nhiều trong rừng và biết tất cả tiếng của nó.

We stayed together in Phuket for fifteen years, never returning to spend the Rains Retreat in Phang-nga. However, the monks of our group throughout the three provinces of Phang-nga, Phuket and Krabee came under my leadership.

Chúng tôi đã ở cùng nhau ở Phuket trong mười lăm năm, chưa từng trở lại Phang-nga để tham dư Khóa tu An Cư Kiết Hạ. Tuy nhiên, các nhà sư của nhóm chúng tôi ở khắp ba tỉnh Phang-nga, Phuket và Krabee dưới sự lãnh đạo của tôi.

We all lived as one monastic community, with the same rules and way of practice. A monk or novice from any of our monasteries who was in need of something essential would receive help from those who had things to share and spare. Work at one monastery found everyone else ready and willing to lend a hand in a spirit of harmony.

Chúng tôi đều sống như một cộng đồng tu viện, với những quy tắc và cách thức tu tập giống nhau. Một tu sĩ hoặc sa di từ bất kỳ tu viện nào của chúng tôi, ai cần một cái gì đó thiết yếu sẽ nhận được sự giúp đỡ từ những người có thứ đó chia sẻ và giúp đỡ. Làm việc tại một tu viện thấy mọi người khác đều sẵn sàng giúp đỡ nhau trong tinh thần hòa hợp.

Donations that came to be offered would be collected and assigned for the maintenance of this or that monastery, while donations given to individuals would be held in a central fund. Being a Preceptor,[181] I put all the donations offered to me personally into the central fund — notwithstanding the objections I received from some quarters.[182] We never worried about not having our own money and the lay supporters conscientiously looked after all our needs. Whatever we lacked would be carefully supplied — even train tickets were offered when we had to travel. Since my ordination I have never come across such excellent care and attention. I will therefore take this opportunity to thank the people there, especially of Phang-nga and Phuket, for all their help and support.

Các khoản cúng dường quyên góp sẽ dùng cho việc duy trì tu viện này hoặc tu viện kia, trong khi các khoản đóng góp cho các cá nhân sẽ được giữ trong một quỹ trung ương. Là một Thầy tế độ, [181] tôi đã đưa tất cả các khoản quyên góp dành cho cá nhân tôi vào quỹ trung tâm - bất chấp sự phản đối mà tôi nhận được từ một số thí chủ. [182] Chúng tôi không bao giờ lo lắng về việc không có tiền của riêng mình và những người đàn tí đã tận tâm chăm sóc mọi nhu cầu của chúng tôi. Bất cứ thứ gì chúng tôi thiếu sẽ được cung cấp đầy đủ - ngay cả vé xe lửa cũng được cung cấp khi chúng tôi phải di chuyển. Kể từ khi xuất gia, tôi chưa bao giờ nhận được sự quan tâm và chăm sóc tuyệt vời như vậy. Do đó, tôi sẽ nhân cơ hội của bài tự truyện này để cảm ơn những người ở đó, đặc biệt là những thí chủ Phang-nga và Phuket, vì tất cả sự giúp đỡ và hỗ trợ của họ.

During the time I was resident on Phuket Island, I was always trying to establish and encourage virtue in both myself and among people in general. I maintained contact with all the local administrative head monks and they always responded with generous support towards our group. Any work or business that arose would often bring them in for mutual consultations and we always understood each other very well.

Trong suốt thời gian cư trú trên đảo Phuket, tôi luôn cố gắng tu tập và khuyến khích đức tính tốt cho cả bản thân và mọi người nói chung. Tôi đã duy trì liên lạc với tất cả các nhà sư đứng đầu hành chính địa phương và họ luôn đáp lại với sự hỗ trợ hào phóng đối với nhóm của chúng tôi. Bất kỳ công việc hay việc làm nào cần làm chúng tôi thường đưa ra để tham khảo ý kiến lẫn nhau và luôn hiểu nhau rất rõ.

At the entry to the Rains Retreat, I led my group of monks to present each senior elder with offerings of respect. This took place every year without fail and was quite unlike what had happened when we were in Phang-nga. News even came from Phang-nga that it was only Ven. Mahaa Pin Jalito that they disliked, and that they didn't mind our group. I think this arose because of Ven. Mahaa Pin Jalito's brusque and outspoken manner of speaking when his listeners provoked him. One really should not take such people so seriously. A Northeaster dialect proverb asserts that: 'anyone endorsing such a person, won't have a spoon to sip his soup'.

Vào lúc nhập thất, tôi dẫn đầu nhóm tu sĩ của mình đến dâng lên từng vị trưởng lão những lễ vật. Điều này diễn ra hàng năm tốt đẹp và hoàn toàn không giống như những gì đã xảy ra khi chúng tôi ở Phang-nga. Tin tức thậm chí đến từ Phang-nga rằng đó chỉ là Ven. Mahaa Pin Jalito mà họ không thích, và điều đó làm họ không bận tâm đến nhóm của chúng tôi. Tôi nghĩ điều này nảy sinh vì cách nói năng thô thiển và thẳng thắn của Ven Mahaa Pin Jalito khi người nghe làm Ngài tức giận. Người ta thực sự không nên quá coi trọng những người như vậy. Một câu châm ngôn phương ngữ của người phương Bắc khẳng định rằng: 'bất kỳ ai tán thành một người như vậy, sẽ không có thìa để húp súp của anh ta'.

We tried our best to train the lay devotees so that they would know the customs and traditions of Buddhism, making ourselves a model for them to see. We instructed them about keeping the Uposatha Eight Precepts — not just during the Rains Retreat but outside it too. We supported and strengthened the grounding that they had received from previous monks and then trained them in developing meditation every night. The results of this then became clearly visible to each individual, depending on the strength of their faith and dedication to the practice.

Chúng tôi đã cố gắng để hướng dẫn các cư sĩ để họ hiểu biết về phong tục và truyền thống của Phật giáo, lấy chính mình làm gương cho họ. Chúng tôi hướng dẫn họ về việc tuân giữ Bát giới Uposatha - không chỉ trong Khóa An Cư Kiết Hạ mà còn ở đời sống bên ngoài. Chúng tôi hỗ trợ và củng cố nền tảng mà họ đã nhận được từ các nhà sư trước đó và sau đó hướng dãn họ tu tập thiền mỗi đêm. Kết quả của việc này sau đó trở nên rõ ràng đối với mỗi cá nhân, tùy thuộc vào sức mạnh của đức tin và sự cống hiến của họ cho việc thực hành.

Another development was the increasing stream of our group of monks from the Northeast coming down to stay with me. The local youths were also regularly finding enough faith to ordain. Those people in the South who admired and appreciated the way of practice came to be trained in the Dhammayut' Community in greater numbers. We expanded into Krabee Province, and with Phang- nga and Phuket there were eleven monasteries where we could spend the Rains Retreat. All together, this meant that in an average year there would be more than one hundred monks resident in these monasteries. This was more than the total monks and novices of Muang District in Phuket at that time, and twice the number that had been there when I had first arrived.

Một sự phát triển khác là có nhiều nhóm tu sĩ từ Đông Bắc xuống ở với tôi tăng lên. Các thanh niên địa phương cũng tìm thấy đức tin để xuất gia. Những người ở miền Nam ngưỡng mộ và đánh giá cao sự thực hành đã đến để tu tập trong Cộng đồng Dhammayut 'với số lượng lớn hơn. Chúng tôi mở rộng sang tỉnh Krabee, và cùng với Phang- nga và Phuket, có mười một tu viện nơi chúng tôi có thể trải qua Khóa tu. Tất cả cùng nhau, điều này có nghĩa là trong một năm trung bình sẽ có hơn một trăm nhà sư cư trú trong những tu viện này. Con số này nhiều hơn tổng số tu sĩ và sa di của Quận Muang ở Phuket vào thời điểm đó, và gấp đôi con số ở đó khi tôi mới đến.

As our numbers increased, I organized the teaching of a regular General Dhamma Studies Course in each monastery. We would all come together at examination time and the first year we went to Wat Maha-that in Nakorn See-dhammaraht Province. In the following years we asked permission to hold the examinations in Wat Chareon Samana-kit in Phuket itself. Each year, those who were examined in all three grades never numbered less than sixty. They passed with good marks too.

Khi số lượng tu sĩ tăng lên, tôi đã tổ chức giảng dạy một Khóa học Nghiên cứu Giáo pháp Tổng quát thường xuyên ở mỗi tu viện. Tất cả chúng tôi sẽ đến cùng nhau vào kỳ thi và năm đầu tiên chúng tôi đã đến chùa Wat Maha-that ở tỉnh Nakorn See-dhammaraht. Trong những năm tiếp theo, chúng tôi đã xin phép tổ chức kỳ thi ở Wat Chareon Samana-kit ở chính Phuket. Mỗi năm, những người được thi ở cả ba lớp không bao giờ ít hơn sáu mươi. Họ cũng vượt qua với điểm tốt.

Eventually, Mahamakut Monastic College upgraded our status to that of a 'level two center'. I saw the benefit to Buddhism's function in having both study and practice — pariyatti and pa.tipatti — going along together. This has been the approach that I have followed up to today.

Cuối cùng, Đại học Tu viện Mahamakut đã nâng cấp chúng tôi lên thành 'trung tâm cấp hai'. Tôi đã thấy lợi ích đối với chức năng của Phật giáo trong việc cả việc pháp học và pháp hành - pariyatti và pa.tipatti - song hành cùng nhau. Đây là cách tiếp cận mà tôi đã làm theo cho đến ngày hôm nay.

We stayed there struggling against various obstacles throughout fifteen years. It was accomplished for the sake of continuing the Buddhist way for the benefit of both the individual and the community overall. It also fulfilled the wishes of the lay supporters of Phuket and Phang-nga who had been so kind and generous to us. At least they were able to become genuinely acquainted with the monks of the Dhammayut' Group and the disciples of Ven. Ajahn Mun Bhuuridatta. In fact, the Dhammayut' Group had gone to Phuket many times intent on establishing itself there, but it had never been successful. One doesn't need to ask whether Ven. Ajahn Mun was well known there, for even his disciples had never managed to penetrate as far as Phuket. Our group had been able to build an established monastery there for the first time in both the history of the Dhammayut' Group and of Phuket. We felt proud of our accomplishments there in repaying the debt that we owed to the people of Phuket and Phang-nga — who had never made any claims on us.

Chúng tôi đã đấu tranh với những trở ngại khác nhau trong suốt mười lăm năm ở đó. Nó được hoàn thành vì mục đích tiếp tục con đường Phật giáo vì lợi ích của cả cá nhân và cộng đồng nói chung. Nó cũng đáp ứng sự mong muốn của những người ủng hộ giáo dân ở Phuket và Phang-nga, những người đã rất tốt và hào phóng với chúng tôi. Ít nhất họ đã có thể thực sự quen biết với các nhà sư của Nhóm Dhammayut và các đệ tử của Ven. Ajahn Mun Bhuuridatta. Trên thực tế, nhóm Dhammayut đã nhiều lần đến Phuket với ý định thành lập ở đó, nhưng chưa bao giờ thành công. Người ta không cần hỏi liệu Ven. Ajahn Mun nổi tiếng ở đó, vì ngay cả các đệ tử của ông cũng chưa bao giờ thâm nhập được xa đến Phuket. Nhóm của chúng tôi đã có thể xây dựng một tu viện được thành lập ở đó lần đầu tiên trong cả lịch sử của Nhóm Dhammayut và của Phuket. Chúng tôi cảm thấy tự hào về những thành tích của chúng tôi ở đó trong việc trả món nợ mà chúng tôi đã mắc đối với người dân Phuket và Phang-nga - những người chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào đối với chúng tôi.

28.1 My Apprehensions Seem to be Coming True  

My apprehensions — those that I expressed in Section 26.1 about the administration of our group — seemed to be coming true. It concerned my making contact with the senior elders in Bangkok before I had gone south, and when, on moving south, I had become acquainted with all the senior monks on the way to my stay on the island of Phuket.

28.1 My Apprehensions Seem to be Coming True  

Những lo sợ của tôi - những điều tôi đã trình bày trong Phần 26.1 về việc điều hành nhóm của chúng tôi - dường như đã trở thành sự thật. Nó liên quan đến việc tôi tiếp xúc với các trưởng lão cao cấp ở Bangkok trước khi tôi đi về phía nam, và khi di chuyển về phía nam, tôi đã làm quen với tất cả các vị sư cao cấp trên đường đến lưu trú trên đảo Phuket..

Phuket was renowned as a place that brought great wealth to anyone who went to stay there. They made accusations even against me, saying that I was incredibly rich — of course this was completely untrue. Although I had been in Phuket for fifteen years, I didn't have anything because every penny offered to me, or to any of the monks, went into a central fund that was then all used for building. But in any case, not many dwelling places were built there. In the ten years since I came to the Northeast a much greater number have been completed, together with an Uposatha Hall and a two-storey study hall.

Phuket nổi tiếng là nơi mang lại sự giàu có cho bất kỳ ai đến sống tại đó. Họ đã đưa ra những lời buộc tội chống lại tôi, nói rằng tôi vô cùng giàu có - tất nhiên điều này là hoàn toàn sai sự thật. Mặc dù tôi đã ở Phuket mười lăm năm, tôi không có bất cứ thứ gì bởi vì mỗi đồng xu cúng dường cho tôi, hoặc cho bất kỳ nhà sư nào, đều được chuyển vào quỹ trung ương mà sau đó tất cả được dùng để xây chỗ cư trú. Nhưng trong mọi trường hợp, không có nhiều chỗ cư trú được ở đó. Trong mười năm kể từ khi tôi đến Đông Bắc, một số lượng lớn hơn nhiều đã được hoàn thành, cùng với một Hội trường Uposatha và một phòng nghiên cứu hai tầng.

I don't mention this matter out of any disdain for the people of Phuket and Phang-nga, thinking to answer their doubts about my supposed wealth. They had taken such good care of us — as I've already mentioned, they are unequalled anywhere — but the building of monasteries wasn't popular with them. In fact, such a view was good in its own way for if a monastery were to be built in an overly grand and luxurious style, it would then become a burden and worry when one was away.

Tôi không đề cập đến vấn đề này với thái độ khinh thường người dân Phuket và Phang-nga, chỉ nghĩ để giải đáp những nghi ngờ của họ về sự giàu có được cho là của tôi. Họ đã chăm sóc chúng tôi rất tốt - như tôi đã đề cập, không thể có gì sánh được ở bất cứ đâu - nhưng việc xây dựng các tu viện không phổ biến với họ. Trên thực tế, quan điểm như vậy là tốt theo cách riêng của nó vì nếu một tu viện được xây dựng theo một phong cách quá hoành tráng và sang trọng, thì nó sẽ trở thành gánh nặng và lo lắng khi không có ai ở đó.

I departed Phuket Island without any worries, although I did sympathize with the villagers there who had looked after us so well. On departure, I left more than one hundred thousand baht for Ven. Phra Khru Sathidabuññaarakkh' (Boon) who had been building an Uposatha Hall for four or five years, and this allowed it to be finished in record time. The site of this Uposatha Hall was on a mountain slope that had to be levelled first. I don't think that any of the other monks of Phuket and Phang-nga could have hoped to have finished such a building within only four or five years. It is quite a record.

Tôi rời đảo Phuket mà không có bất kỳ buồn phiền nào, mặc dù tôi rất thông cảm với dân làng ở đó những người đã chăm sóc chúng tôi rất tốt. Khi khởi hành, tôi để lại hơn một trăm nghìn baht cho Ven. Phra Khru Sathidabuññaarakkh '(Boon) người đã xây dựng Sảnh đường Uposatha trong bốn hoặc năm năm, và điều này cho phép nó được hoàn thành trong thời gian kỷ lục. Địa điểm của Hội trường Uposatha này nằm trên một sườn núi được san bằng trước. Tôi không nghĩ rằng bất kỳ nhà sư nào khác của Phuket và Phang-nga có thể hy vọng sẽ hoàn thành một tòa nhà như vậy chỉ trong vòng bốn hoặc năm năm. Đó là một kỷ lục.

The senior elders in Bangkok and the lay devotees in general took a much greater interest in us when they saw how our groups were settling on Phuket Island. However, I remained unmoved by all this extra attention. I've already explained how encountering obstacles had become quite an ordinary event for me because I had to overcome so many before.

Các trưởng lão cao cấp ở Bangkok và các Phật tử nói chung quan tâm nhiều hơn đến chúng tôi khi họ thấy các nhóm của chúng tôi đã định cư trên đảo Phuket như thế nào. Tuy nhiên, tôi vẫn không bị lay chuyển bởi tất cả sự chú ý thêm này. Tôi đã giải thích việc gặp phải những trở ngại đã trở thành một sự kiện khá bình thường đối với tôi như thế nào bởi vì tôi đã phải vượt qua rất nhiều trước đó.

At that time, Wat Mahaa Dhaatu-yuvaraajarangsarit' in Bangkok had begun to popularize the Burmese meditation technique of [awareness of the] 'rising and falling'.[183] Although they widely publicized their technique, they never ventured out into the jungle, remaining in the villages and monasteries. Many people made their grade in the technique, some of them so much so that they became unaware of how inflexible they were.

Vào thời điểm đó, chùa Wat Mahaa Dhaatu-yuvaraajarangsarit 'ở Bangkok đã bắt đầu phổ biến cách tu tập thiền của người Miến Điện về [sự tỉnh thức]' phồng và xẹp hay còn gọi là sanh và diệt '. [183] Mặc dù đã phát triển rộng rãi cách tu tập của họ, nhưng họ không bao giờ mạo hiểm vào rừng rậm mà chỉ ở lại các ngôi làng và tu viện. Nhiều người đã đạt được cấp độ của họ trong cách tu, một số trong số họ đến nỗi họ trở nên không nhận thức được chúng không linh hoạt như thế nào.

At the same time, Wat Raajapraditth', Wat Bovoranives and other monasteries initiated a group. It was formed from the disciples of Ven. Ajahn Mun Bhuuridatta Thera. They had been practicing for more than fifty years but had never publicized themselves. When one group uses publicity and the other doesn't, it follows that both groups will become well known. 'Becoming well known without a lot of noise'[184] happened in this way:

Đồng thời, chùa Wat Raajapraditth ', và chùa Wat Bovoranives và các tu viện khác đã kết nạp một nhóm. Nó được hình thành từ các đệ tử của Ven. Ajahn Mun Bhuuridatta Thera. Họ đã tu tập hơn năm mươi năm nhưng chưa bao giờ lộ diện bản thân. Khi một nhóm được công khai và nhóm kia không lộ diện, thì cả hai nhóm sẽ trở nên nổi tiếng. 'Trở nên nổi tiếng mà không ồn ào' [184] đã xảy ra theo cách này:

In 1951, the Ecclesiastical Regional Governor (Dhammayut' Nikaya) invited Ven. Ajahn Singh Khantayaagamo to go and teach meditation to the Buddhists of Phetburi Province. On the fifth of December, 1952, he requested that Ven. Ajahn Singh' be given the title of Ven. Phra Khru Ñaa.navisitth'. He also asked that a title be given to me but this didn't come about because I wasn't head of a monastery that had been officially recognized by the Sangha Act.

Vào năm 1951, Thống đốc Khu vực Giáo hội (Dhammayut 'Nikaya) đã mời Ven. Ajahn Singh Khantayaagamo đi và dạy thiền cho các Phật tử của tỉnh Phetburi. Vào ngày 5 tháng 12 năm 1952, ông yêu cầu Ven. Ajahn Singh ' ban cho danh hiệu của Ven. Phra Khru Ñaa.navisitth '. Ông ấy cũng yêu cầu rằng hãy trao cho tôi một danh hiệu nhưng điều này không thành hiện thực vì tôi không phải là người đứng đầu một tu viện đã được chính thức công nhận bởi Đạo luật Tăng đoàn.

On the thirtieth of May 1953, they appointed me a Preceptor (Upajjhaaya) and simultaneously Ecclesiastical Head Monk (Chao Kana Amphere, Dhammayut' Nikaya) of the districts of Phang-nga -Phuket -Krabee.

Vào ngày 30 tháng 5 năm 1953, họ bổ nhiệm tôi làm Thầy tế độ (Upajjhaaya) và đồng thời là Sư trưởng Giáo hội (Chao Kana Amphere, Dhammayut 'Nikaya) của các quận Phang-nga -Phuket-Krabee.

On the fifth of December 1955, I received the title[185] of Phra Khru Nirodharangsee.

Vào ngày 5 tháng 12 năm 1955, tôi nhận được danh hiệu [185] của Phra Khru Nirodharangsee.

On the sixteenth of June 1956, I became the Acting Ecclesiastical Provincial Governor (Dhammayut' Nikaya) of Phang-nga -Phuket -Krabee Provinces. I also held the office of Director of Dhamma Studies for these three provinces.

Vào ngày 16 tháng 6 năm 1956, tôi trở thành Ủy Viên Giáo hội (Dhammayut 'Nikaya) của các tỉnh Phang-nga -Phuket -Krabee. Tôi cũng giữ chức vụ Giám đốc Nghiên cứu Giáo pháp cho ba tỉnh này.

On the fifth of December 1957, I received the title of the ordinary level, the insight category,[186] of Phra Rajanirodharangsee-kampiira'paññaajarn'. At the same time, Ven. Ajahn Singh Khantayaagamo received the title Phra Ñaa.navisitth'samiddhiviiraajaarn' and Ven. Ajahn Lee Dhammadharo was made Phra Suddhidhammarangsii-kampira' medhaajarn'.

Vào ngày 5 tháng 12 năm 1957, tôi nhận được danh hiệu ở cấp độ thường sự, thể loại Tuệ Trí, [186] của Phra Rajanirodharangsee-kampiira'paññaajarn '. Đồng thời, Ven. Ajahn Singh Khantayaagamo nhận danh hiệu Phra Ñaa.navisitth'samiddhiviiraajaarn 'và Ven. Ajahn Lee Dhammadharo được phong là Phra Suddhidhammarangsii-kampira 'medhaajarn'.

On the twentieth of August, 1964, I was made full Ecclesiastical Governor of those three provinces.

On the twenty-eighth of November, 1965, I asked to resign from both my administrative governing positions and remained with just an honorary rank.

Ngày 20 tháng 8 năm 1964, tôi được bổ nhiệm làm Thống đốc toàn quyền của ba tỉnh đó.

Vào ngày 28 tháng 11 năm 1965, tôi xin từ chức cả hai chức vụ quản lý hành chính của mình và vẫn chỉ với một cấp bậc danh dự.

This may have been the first time — except for the Chao Khun Vipassanaa Koson Thera of Wat Phasee-chareon — that meditation monks received such royal ecclesiastical rank. Before this there had only been the designation without anybody truly taking it on. This can be seen where important elder's names are listed and the appellation araññavaasee[187] is appended.

Đây có thể là lần đầu tiên - ngoại trừ Chao Khun Vipassanaa Koson Thera của chùa Wat Phasee-chareon - các nhà sư thiền định nhận được cấp bậc giáo hội hoàng gia như vậy. Trước khi điều này chỉ có sự chỉ định mà không có ai thực sự đảm nhận nó. Điều này có thể được thấy khi tên của các trưởng lão quan trọng được liệt kê và tên gọi araññavaasee [187] được thêm vào.

From that time onward, a steady stream of senior meditation Ajahns of the lineage of Ven. Ajahn Mun were to receive ecclesiastical titles. I would, in fact, prefer that these titles were not given to our group of meditating monks because they don't seem appropriate. I once sent a private letter to the senior elders opposing this practice, especially when it concerned the disciples of Ven. Ajahn Mun Bhuuridatta Thera. I had also challenged it when I met them face to face and I referred to what I considered was the appropriate way to go. I had compared it to hanging jewellery around the neck of a monkey — it wouldn't mean anything to the monkey. Still, this is only my personal opinion — although some monkeys decorated in such a way might even suggest that they were humans. However, the final result was that the elders requested that this practice of giving ecclesiastical titles should go forward for the benefit of the administration of the Sangha as a whole.

Kể từ thời điểm đó trở đi, một dòng thiền định cao cấp của Ajahns thuộc dòng dõi Ven. Ajahn Mun đã được nhận các danh hiệu giáo hội. Trên thực tế, tôi nghĩ rằng những danh hiệu này không nên trao cho các nhà sư hành thiền của chúng tôi vì chúng có vẻ không thích hợp. Tôi đã từng gửi một lá thư riêng cho các trưởng lão cao cấp phản đối cách làm này, đặc biệt là khi nó liên quan đến các đệ tử của Ven. Ajahn Mun Bhuuridatta Thera. Tôi cũng đã đưa ra điều đó khi gặp mặt trực tiếp họ và tôi cho rằng điều đó là cách đặc biệt để trôi qua. Tôi đã so sánh nó với việc treo đồ trang sức quanh cổ một con khỉ - nó chẳng có nghĩa lý gì đối với con khỉ. Tuy nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi - mặc dù một số con khỉ được trang trí theo cách như vậy thậm chí có thể gợi ý rằng chúng là con người. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng là các trưởng lão yêu cầu rằng việc phong tặng các danh hiệu Giáo hội này nên được tiến hành vì lợi ích của việc quản lý toàn thể Tăng đoàn.

We have all been born into this vast world with its privileges and freedoms. Yet whatever our condition or status, every one of us is liable to be encircled by the worldly-dhammas.[188] It will all depend on whether we are willing to submit to their dominance in our heart. We might also be able to turn the worldly-dhammas to some use. Before, when the monks, or anyone for that matter, saw me coming they thought that I was a rustic old monk (Luang Dtah) out of the forest. Actually, I preferred it when people considered me in such a way. Yet as soon as I had position and rank I could go anywhere, and anyone seeing me would greet me with my title and an invitation. Contacting people about assistance for some project or other was made even easier. The receiving of such rank and title adds to one's obligations and burden; therefore I don't think such honors are at all suitable for those monks who wish for peace and solitude in the forest.

Tất cả chúng ta đều được sinh ra trong thế giới rộng lớn này với những đặc ân và sự tự do của nó. Tuy nhiên, bất kể điều kiện hay địa vị của chúng ta, mỗi người trong chúng ta đều có khả năng bị bao vây bởi các pháp thế gian (được lợi, mất lợi, được danh, mất danh, khen, chê, hạnh phú,c khổ đau ). [188] Tất cả sẽ phụ thuộc vào việc chúng ta có sẵn sàng phục tùng sự thống trị của chúng trong lòng mình hay không. Chúng ta cũng có thể biến các pháp thế gian thành một công dụng nào đó. Trước đây, khi các nhà sư, hoặc bất cứ ai vì vấn đề đó, nhìn thấy tôi đến, họ nghĩ rằng tôi là một nhà sư già mộc mạc (Luang Dtah) ở trong rừng. Thực ra, tôi thích nó hơn khi mọi người xem xét tôi theo cách như vậy. Tuy nhiên, ngay sau khi tôi có vị trí và cấp bậc, tôi có thể đi bất cứ đâu, và bất cứ ai nhìn thấy tôi sẽ chào đón tôi bằng chức danh và lời mời. Liên hệ với mọi người về sự hỗ trợ cho một số dự án hay dự án khác thậm chí còn dễ dàng hơn. Việc nhận được cấp bậc và chức danh như vậy làm tăng thêm nghĩa vụ và gánh nặng của một người; do đó tôi không nghĩ rằng những vinh dự như vậy hoàn toàn phù hợp với những nhà sư mong muốn hòa bình và sống ẩn dật trong rừng.

During the first few years on Phuket Island, things had gone well and my health had been fairly good, but in later years I had become increasingly sensitive to the climate. This followed the normal course of my 'wanderlust symptoms', for wherever I stayed, my health wouldn't remain sound for more than three years. In my heart, I had never intended to stay permanently in Phuket, and I had said as much to my fellow monks and the lay people when I had first gone there. Still, I ended up staying there for all of fifteen years because of the earnest requests from senior monks and the lay people.

Trong vài năm đầu tiên trên đảo Phuket, mọi thứ diễn ra tốt đẹp và sức khỏe của tôi khá tốt, nhưng trong những năm sau đó, tôi ngày càng trở nên nhạy cảm với khí hậu. Điều này diễn ra theo diễn biến bình thường của 'tính thích phiêu lưu' của tôi, vì dù tôi ở bất cứ đâu, sức khỏe của tôi sẽ không còn ổn định trong hơn ba năm. Trong thâm tâm, tôi chưa bao giờ có ý định ở lại Phuket vĩnh viễn, và tôi đã nói rất nhiều điều với các bạn tu sĩ và cư sĩ khi tôi lần đầu tiên đến đó. Tuy nhiên, tôi đã ở lại đó trong suốt mười lăm năm vì những lời thỉnh cầu tha thiết của các vị sư cao cấp và cư sĩ.

By 1964, it was time to bid a sympathetic farewell to the tearful people of Phang-nga -Phuket-Krabee, bequeathing to the Southern people all the various monasteries that we had established through our effort of mind and body, and through their contributions and material resources. I also left them my ecclesiastical titles and honors.

Vào năm 1964, lần chia tay với những người dân Phang-nga -Phuket-Krabee đầy nước mắt, vật chia tay tôi tặng cho người dân miền Nam là tất cả các tu viện khác nhau mà chúng tôi đã thành lập nhờ nỗ lực của tinh thần và thể chất, cũng như thông qua những đóng góp của họ và nguồn nguyên liệu. Tôi cũng để lại cho họ những danh hiệu và danh dự giáo hội của tôi.

May all the people of the South who were so kind and supportive of us, may they all, without exception, find only happiness and success, and be blessed with ever growing station, prosperity, long life, health and complete contentment.

May all the monasteries there develop and grow for the benefit of all.

Cầu mong cho tất cả những người dân miền Nam đã tốt bụng và ủng hộ chúng tôi, cầu chúc cho tất cả tìm thấy hạnh phúc và thành công, và được ban phước cho ngày càng phát triển, thịnh vượng, trường thọ, sức khỏe và viên mãn.

Cầu mong cho tất cả các tự viện ở đó phát triển và lớn mạnh vì lợi ích của tất cả mọi người.

29. Forty Second Rains Retreat, 1964 Tam Khahm Cave Phannah Nikom District, Sakhon Nakorn Province  

Leaving Phuket Island and being freed of all those burdens, I was determined to follow my old inclinations towards solitude and peace. When visiting Ven. Ajahn Fan in Phannah Nikom District, I went on farther to see his monastery in the Khahm Cave. I was delighted with it and asked his permission to spend one Rains Retreat there. Although the monastery didn't extend over a great area and the mountain wasn't so high,[189] the climate and atmosphere were excellent.

29. An Cư Kiết Hạ thứ 42, 1964 Tam Khahm Cave Phannah Nikom District, Sakhon Nakorn Province  

Rời khỏi đảo Phuket và buông bỏ tất cả những gánh nặng đó, tôi quyết tâm theo đuổi khuynh hướng cũ của mình là hướng tới sự thanh tịnh và yên bình. Khi đến thăm Ven. Ajahn Fan ở Phannah Nikom District, tôi đã đi xa hơn để xem tu viện của Ngài trong hang Khahm. Tôi rất vui với điều đó và xin phép Ngài để tham dự một Khóa An Cư Kiết Hạ ở đó. Mặc dù tu viện không nằm trên một khu vực rộng lớn và ngọn núi không quá cao, [189] khí hậu và bầu không khí rất tuyệt vời.

Ven. Ajahn Fan had been conscientious, and at the end of each Rains Retreat he had led the villagers in extending the track up the mountain until it had almost reached the top. The villagers actually enjoyed helping with the work, and if called by Ven. Ajahn Fan they would drop whatever they were engaged with to go and help. All feelings of exhaustion from the long climb up to his monastery would disappear with a revitalising rest of five or six minutes. The atmosphere there was such that it more than compensated for the energy expended in climbing up.

Ven. Ajahn Fan đã rất tận tâm, và vào cuối mỗi đợt Nhập thất, Ngài đã dẫn dắt dân làng mở rộng đường mòn lên núi cho đến đến đỉnh. Những người dân trong làng thực sự rất thích giúp đỡ công việc, và nếu được Ven gọi. Ajahn Fan họ sẽ bỏ bất cứ thứ gì họ đã tham gia để đi và giúp đỡ. Tất cả những cảm giác mệt mỏi sau chuyến leo dài lên đến tu viện sẽ biến mất khi được nghỉ ngơi hồi phục trong năm hoặc sáu phút. Khí hậu ở đó bù đắp lại năng lượng đã tiêu hao khi leo núi .

Some homebound people say that: "There's no need to go looking for the right place or climate for everything depends on the conditions within oneself. Making peace and solitude within oneself is all that has to be done".

Một số người không muốn đi xa khỏi làng mạc mình nói rằng: "Không cần phải đi tìm nơi ở hay khí hậu thích hợp vì mọi thứ phụ thuộc vào điều kiện bên trong bản thân. Tạo sự bình yên và tịnh lặng trong bản thân là tất cả những gì phải làm".

Yet this is not true because all four supporting conditions (sappaaya) give real energy to the Dhamma practice. Unless we become like the domesticated pig of the village, changing our abode means varying the atmosphere and our disposition too. The domesticated pig and the wild boar are very different animals — even their food and behavior stand out in stark contrast.[190]

Nhưng điều này không đúng cho cả bốn có lợi ích cho sức khỏe(sappaaya) đều mang lại năng lượng thực sự cho việc thực hành Giáo pháp. Trừ khi chúng ta trở nên giống như con lợn thuần hóa của làng, thay đổi nơi ở của chúng ta có nghĩa là thay đổi bầu không khí và tính cách của chúng ta. Lợn thuần hóa và lợn rừng là những loài động vật rất khác nhau - ngay cả thức ăn và hành vi của chúng cũng hoàn toàn trái ngược nhau. [190]

During that Rains Retreat I could give full energy to my practice because all the lay devotees and monks had already been well trained by Ven. Ajahn Fan. I therefore was not hampered by having to train them again. Such a steady and uninterrupted development of the practice allows realizations and strategies, directly applicable to oneself, to arise in quite wonderful ways. I didn't need to sit and close my eyes, for meditation was always developing wherever I happened to be. Whatever I took up for examination, whether it was myself, other people, or even the landscape and scenery, it would all bring Dhamma discernment. Past memories and concerns — whether they were of worldly desires or not (ittarom or anittarom) — were taken up solely with a view towards developing disenchantment with them all.

Trong thời gian khóa An Cư Kiết Hạ tôi đã có thể dành toàn bộ năng lượng cho việc tu tập của mình bởi vì tất cả các cư sĩ và các nhà sư đều đã được Ven. Ajahn Fan huấn luyện kỹ lưỡng. Do đó tôi không bị cản trở khi phải hướng dẫn lại họ. Sự phát triển ổn định và không bị gián đoạn của việc thực hành này cho phép những nhận thức và phươngsách, có thể áp dụng trực tiếp cho bản thân, phát triển theo những cách khá tuyệt vời. Tôi không cần phải ngồi và nhắm mắt, vì thiền luôn phát triển ở bất cứ nơi nào tôi có mặt. Bất cứ điều gì tôi tiến hành để kiểm tra, cho dù đó là bản thân tôi, người khác, hay thậm chí là phong cảnh và cảnh vật, tất cả đều sẽ mang lại sự phân biệt của Giáo pháp. Những ký ức và mối quan tâm trong quá khứ - cho dù chúng có thuộc về ham muốn thế gian hay không (ittarom hay anittarom) - chỉ được ghi lại với mục đích hướng tới việc cắt đứt không còn vô minh với tất cả chúng.

After the Rains Retreat, Ven. Ajahn Khao led a group of his disciples up to visit us for a time. He was also pleased with the place, and even asked me to take over his monastery at Wat Tam Klong Paen so that he could come and stay there himself. But I had already unloaded myself of such burdens and didn't want any more.

Sau Khóa tu An Cư Kiết Hạ, Ven. Ajahn Khao một lần đã dẫn nhóm đệ tử của mình đến thăm chúng tôi. Ngài cũng hài lòng với nơi này, và thậm chí còn đề nghị tôi tiếp quản tu viện của Ngài tại Wat Tam Klong Paen để Ngài có thể đến và ở lại đó. Nhưng tôi đã buông bỏ gánh nặng như vậy và không muốn làm nữa.

Shortly after that, I was invited to attend a funeral in Udorn-thani, and so was able to travel on to visit Wat Tam Klong Paen for the first time. However, I didn't like the air there. (It was then situated behind the cave.) I left Udorn-thani after the ceremony was over and went to stay at Wat Pah Phra Sathit, in Srii Chiang Mai District with Ven. Ajahn Boo-a Pha Paññaabhaaso. (At the time of writing he has the title Phra Khru Paññaavisuddhi.) I then took a boat with Ven. Kam Pan and we went to seek solitude at Hin Mark Peng.

Ngay sau đó, tôi được mời tham dự một đám tang ở Udorn-thani, và vì vậy lần đầu tôi đã có thể đến thăm chùa Wat Tam Klong Paen. Tuy nhiên, tôi không thích không khí ở đó. (Nó nằm phía sau hang động.) Tôi rời Udorn-thani sau khi buổi lễ kết thúc và đến ở tại chùa Wat Pah Phra Sathit, ở quận Srii Chiang Mai cùng với Ven. Ajahn Boo-a Pha Paññaabhaaso. (Vào thời điểm viết bài, ông ấy có danh hiệu là Phra Khru Paññaavisuddhi.) Sau đó tôi đi thuyền với Ven. Kam Pan và chúng tôi đi tìm kiếm sự ẩn dật tại Hin Mark Peng.

30. Forty-third to Fiftieth Rains Retreat, 1965-72 at Hin Mark Peng  

Hin Mark Peng was well known among the people of those parts for its extreme cold. They had a saying: "If you don't have a blanket, don't go and sleep at Hin Mark Peng". It's the coldest spot in all that region during the Cool Season. It was a place haunted by fierce spirits and wild animals such as tigers and bears.

30. Khóa An Cư Kiết Hạ thứ 43 tới 50, 1965-72 tại Hin Mark Peng  

Khu vực Hin Mark Peng được biết đến trong số những người dân ở những nơi đó vì cái lạnh cực độ của nó. Người ta có câu: “Không đắp chăn thì đừng hòng ngủ ở khu vực Hin Mark Peng”. Đó là nơi lạnh nhất trong tất cả các vùng đó trong mùa mát. Đó là một nơi bị ám bởi những linh hồn hung dữ và động vật hoang dã như hổ và gấu.

About forty years previously, anyone passing by boat would remain deadly silent and not even dare look up.[191] Fears like this led it to become a place of isolation and solitude, without anyone daring to go near. Such isolation always attracted forest meditation monks so that they could put the quality of their renunciation to the test. Any forest monk able to stay there considered it a sign of the steadfastness and confidence of his practice, while his Dhamma companions saw him as truly courageous in renunciation.

Khoảng bốn mươi năm trước, bất cứ ai đi thuyền ngang qua cũng sẽ sợ hãi cực độ và thậm chí không dám nhìn lên. [191] Những nỗi sợ hãi như thế này đã khiến nó trở thành một nơi cô lập và hiu quạnh, không ai dám đến gần. Sự cô lập như vậy luôn thu hút các nhà sư Lâm Tăng đến để họ có thể thử thách phẩm chất của sự xuất gia của mình. Bất kỳ tu sĩ Lâm Tăng nào có thể ở lại đó đều coi đó là một dấu hiệu của sự kiên định và tự tin trong việc tu tập của mình, trong khi những người bạn đồng hành với Giáo pháp của anh ta thấy anh ta thực sự can đảm trong việc xuất gia.

It also became a place of significance for the law enforcement officers. As the surrounding population started to expand, the wild animals were forced out and gradually disappeared. Smugglers and cattle rustlers then used it as a place for sending contraband across the river. Whenever any water buffalo or cattle went missing, or if news came of smuggling activities, government officers and those who had lost their things would gather there to wait in ambush to recover their property and catch the culprits. Eventually, such a bad reputation also tarnished the neighbouring villages of Koke Soo-ak, Phra Baht and Hooay Hat.

Nó cũng trở thành một nơi có ý nghĩa đối với các nhân viên thực thi pháp luật. Khi dân số xung quanh bắt đầu mở rộng, các loài động vật hoang dã bị buộc phải ra ngoài và dần biến mất. Những kẻ buôn lậu và buôn bán gia súc sau đó đã sử dụng nó như một nơi để gửi hàng lậu qua sông. Bất cứ khi nào trâu bò mất tích hoặc có tin báo về hoạt động buôn lậu, cán bộ chính quyền và những người bị mất đồ đều tập trung ở đó chờ mai phục để thu hồi tài sản và truy bắt thủ phạm. Cuối cùng, tiếng xấu đó cũng làm hoen ố các làng lân cận như Koke Soo-ak, Phra Baht và Hooay Hat.

Whenever the old people who were custodians of the local history got together, they would always tend to tell about the future of Hin Mark Peng: "Kings from three cities would come to develop a flourishing Hin Mark Peng". This arose because of those three great rocks lined up together on the bank of the Mekong River. (In fact, they all merge into one mass but from far away it looks as if there are three rocks.) The northern rock (that is the one upstream) would belong to Luang Phra Bahng, the middle rock to Bangkok and the southern rock to Vientiane.

Bất cứ khi nào những người già là những bảo quản lịch sử địa phương gặp nhau, họ sẽ luôn thích nói chuyện về tương lai của khu vực Hin Mark Peng: "Các vị vua từ ba thành phố sẽ đến để phát triển một khu vực Hin Mark Peng hưng thịnh". Điều này nảy sinh là do ba tảng đá lớn xếp liền nhau bên bờ sông Mekong. (Trên thực tế, tất cả chúng hợp nhất thành một khối nhưng nhìn từ xa có vẻ như có ba tảng đá.) Tảng đá phía bắc (tức là khối ở thượng nguồn) sẽ thuộc về Luang Phra Bahng, tảng đá ở giữa Bangkok và tảng đá phía nam đến Vientiane.

Listening to this made me laugh, for whoever would come and build anything worthwhile in such a place! The jungle there was impenetrable. It was home to wild animals that were still to be found there more than forty years later — towards the end of 1964 — when I first came to check out the place. I both saw and heard the barking deer and partridges, while to my delight overgrown monkeys appeared leaping from branch to branch.

Nghe điều này khiến tôi bật cười, vì ai lại đến và xây dựng bất cứ thứ gì đáng giá ở một nơi như vậy! Rừng rậm không thể đi xuyên qua được. Đó là nơi sinh sống của các loài động vật hoang dã vẫn được tìm thấy ở đó hơn bốn mươi năm sau - vào cuối năm 1964 - khi tôi lần đầu tiên đến nơi này. Tôi vừa nhìn thấy vừa nghe thấy tiếng hươu và nai sủa, trong khi tôi thích thú với những con khỉ nhảy từ cành này sang cành khác.

This kind of air and landscape were rare so I was delighted to have discovered such a place. I therefore resolved to come with Ven. Kum Pan and spend the Rains Retreat there. I thought that I would be able to cease all building work and avoid taking on any further commitments. Other people might equate that with confused thinking, but in my heart I truly knew my position: I had already accomplished much building work. I had not inconsiderably ministered to the group of monks and lay devotees. In the future it was better that I cease with all that and focus all my efforts on the practice — readying myself for death. I had reached an age when one couldn't be sure when death would come.

Loại không khí và phong cảnh nơi đây rất hy hữu, vì vậy tôi rất vui khi được khám phá một nơi như vậy. Do đó, tôi quyết định đến với Ven. Kum Pan và tham gia khóa An Cư Kiết Hạ ở đó. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể ngừng mọi công việc xây dựng và tránh thực hiện thêm bất kỳ cam kết nào. Người khác có thể làm cân bằng điều đó với suy nghĩ lộn xộn, nhưng trong thâm tâm, tôi thực sự biết vị trí của mình: Tôi đã hoàn thành rất nhiều công việc xây dựng. Tôi đã không phụ lòng đối với nhóm các nhà sư và cư sĩ thuần thánh. Trong tương lai, tốt hơn hết là tôi nên chấm dứt tất cả những điều đó và tập trung mọi nỗ lực vào việc tu tập - sẵn sàng cho cái chết. Tôi đã đến cái tuổi mà một người không biết chắc chắn khi nào cái chết sẽ đến.

I therefore spoke with Ven. Kum Pan about staying with him and taking a restful break. This meant all construction work and such things would be left totally to him, although I would be happy to advise on Dhamma practice. He not only agreed but was happy with this arrangement. He said that finding the material resources to start building was beyond his ability, but that if funds became available he would accept all responsibilities. I told him that something might possibly turn up; however, I would not go out looking for anything. We would accept anything offered and if no one brought things, well, that was all right too.

Do đó tôi đã nói chuyện với Ven. Kum Pan về việc ở lại với Ngài và để nghỉ ngơi thư giãn. Điều này có nghĩa là tất cả công việc xây dựng và những thứ như vậy sẽ được giao hoàn toàn cho Ngài ấy, mặc dù tôi rất vui khi được tư vấn về việc thực hành Giáo pháp. Ngài không chỉ đồng ý mà còn rất vui với sự sắp xếp này. Ngài nói rằng việc tìm nguồn nguyên liệu để bắt đầu xây dựng là ngoài khả năng của Ngài, nhưng nếu có ngân qũy Ngài sẽ nhận mọi trách nhiệm. Tôi đã nói với Ngài rằng có thể có điều gì đó sẽ xảy ra; tuy nhiên, tôi sẽ không ra ngoài tìm kiếm bất cứ thứ gì. Chúng tôi sẽ chấp nhận bất cứ thứ gì có được và nếu không có ai mang đến, thì điều đó cũng ổn.

After the Rains Retreat, Nahng Dtim (of a car spare parts shop) in Vientiane, Por Lee, Maer Pao (Pha) of Koke Soo-ak Village with Nai Prasop-phon, Khun Nitisahn and relatives (from Udorn-thani) resolved to come and build us each a hut. Each hut cost about five thousand baht. (All the huts built here have been built in the Thai Style.)[192] Nahng Nuay built one kuti in memory of Nahng Boowa- thaew Malai-kong at a cost of ten thousand baht.[193]

Sau Khóa tu An Cư Kiết Hạ, Nahng Dtim (người của một cửa hàng phụ tùng ô tô) ở Vientiane, Por Lee, Maer Pao (Pha) của Làng Koke Soo-ak với Nai Prasop-phon, Khun Nitisahn và những người thân (từ Udorn-thani) quyết tâm đến và xây cho chúng tôi mỗi người một túp lều. Mỗi túp lều có giá khoảng năm nghìn baht. (Tất cả các túp lều được xây dựng ở đây đều được xây dựng theo phong cách Thái Lan.) [192] Nahng Nuay đã xây dựng một kuti để tưởng nhớ Nahng Boowa- thaew Malai-kong với chi phí 10 nghìn baht. [193]

In 1966 lay people from Bangkok came to visit by boat. The location and surroundings so impressed them that they helped to raise funds to renovate and to build a large wooden Study Sala (Sala Karn Parien). It was built in the Thai style with two floors, the lower storey having a veranda on three sides surfaced with concrete. The area of the top floor was seventeen metres by eleven metres, while that of the ground floor was nineteen and a half by sixteen metres. It was all finished on the twentieth of July 1967 at a cost of more than eighty thousand baht. The actual labor came mostly from the monks and novices themselves. Ven. Kum Pan was suffering from some eye disease and left for treatment and never returned.

Năm 1966 những Phật tử từ Bangkok đến thăm bằng thuyền. Vị trí và môi trường xung quanh khiến họ ấn tượng đến nỗi họ đã giúp gây quỹ để cải tạo và xây dựng một Nghiên cứu lớn bằng gỗ Sala (Sala Karn Parien). Nó được xây dựng theo kiểu mái thái với hai tầng, tầng dưới có mái hiên ở ba mặt được tráng bê tông. Diện tích của tầng trên cùng là 17 mét x 11 mét, trong khi của tầng trệt là 19.5 mét x 16 mét. Tất cả được hoàn thành vào ngày 20 tháng 7 năm 1967 với chi phí hơn 80 nghìn baht. Lao động thực tế phần lớn đến từ chính các nhà sư và những sadi, Ven. Kum Pan bị một số bệnh về mắt và phải rời nơi đây đề đi điều trị và không quay trở lại.

In the same year, the Bangkok devotees sponsored the building of two more huts, while Nai Sakchai and his relatives from Pangkhone market, of Pangkhone District in Sakhon Nakorn Province offered another. Each cost about seven thousand baht while monastery funds were used to build another four toilets.

Trong năm đó, những người Phật tử thuần thành ở Bangkok đã tài trợ xây thêm hai túp lều, trong khi Nai Sakchai và những người thân của ông từ chợ Pangkhone, thuộc huyện Pangkhone, tỉnh Sakhon Nakorn đã cung cấp một túp lều khác. Mỗi cái có giá khoảng bảy nghìn baht trong khi quỹ tu viện được dùng để xây thêm bốn nhà vệ sinh.

In 1968, a reinforced concrete rain water storage tank was built behind the Study Sala.[194] It was eleven metres by three metres with a depth of a hundred and eighty centimetres. It cost fifteen thousand baht.

Vào năm 1968, một bể chứa nước mưa bằng bê tông cốt thép được xây dựng phía sau toà Nghiên cứu Sala. [194] Nó cao 11 mét x 3 mét với độ sâu 180 cm. Nó có giá mười lăm nghìn baht.

In 1969, a two-storey kuti was built on the bank of the Mekong River... another hut was built... In 1970, a hut was built... and when a storm blew a tree down onto the western veranda of the large Study Sala the authorities repaired this at a cost of twenty thousand baht. This year also saw the building of a reinforced concrete rain water tank in the nuns' quarters with dimensions of three by six by two metres... another reinforced concrete rain water tank of similar dimensions... and the area in front of the large study hall was paved... After the Rains Retreat, thirty student monks from Korat came to receive meditation training for five days.

Vào năm 1969, một kuti hai tầng được xây dựng trên bờ sông Mekong ... một túp lều khác được xây dựng ... năm 1970, một túp lều được xây dựng ... và khi một cơn bão thổi một cây đổ xuống hiên phía tây của tòa Study Sala , các nhà chức trách đã sửa chữa nó với chi phí là hai mươi nghìn baht. Năm này cũng chứng kiến việc xây dựng một bể nước mưa bằng bê tông cốt thép trong khu nhà của nữ tu sĩ với kích thước 3 x 6 x 2 mét ... một bể chứa nước mưa bằng bê tông cốt thép khác có kích thước tương tự ... và diện tích phía trước rộng phòng học được lát đá ... Sau Khóa An Cư Kiết Hạ, ba mươi thiền sinh từ Korat đến để được đào tạo thiền định trong năm ngày.

In 1971, another hut was built... together with another six toilets for the nuns' quarters and two more for visitors and a place for visitors to stay... also a reinforced concrete rain water tank in front of the Uposatha Hall... costing thirty thousand baht. These projects were all sponsored through the monastery's funds.

Năm 1971, một túp lều khác được xây dựng ... cùng với sáu nhà vệ sinh khác cho khu nhà của các nữ tu và hai nhà vệ sinh nữa cho du khách và một tòa nhà lưu trú của du khách ... Và một bể chứa nước mưa bằng bê tông cốt thép ở phía trước của Hội trường Uposatha .. . giá 30.000 baht. Các dự án này đều được tài trợ thông qua quỹ của tu viện.

I fell ill around the fifth of July 1971, just before the entry to the Rains Retreat. At first it was influenza with a bronchial infection — to which I am susceptible. They sent for the doctor at the local tobacco estate, but I did not improve. Dr. Tawinsree Amornkraisarakit — lady doctor and assistant director of the Nongkhai Provincial Hospital — with Khun Tawan, the provincial economics officer, brought a car to take me for treatment in Nongkhai Provincial Hospital. The doctor treated me for five days but my condition didn't improve. An x-ray showed lung congestion, pleurisy and pneumonia, with an area of infection. Khun Dtoo Khovinta therefore sent a telegram about the situation to Prof. Udom Posakrisna in Bangkok.

Tôi đã bị bệnh vào khoảng ngày 5 tháng 7 năm 1971, ngay trước khi nhập thất An Cư Kiết Hạ. Lúc đầu, đó là bệnh cúm với nhiễm trùng phế quản - mà tôi rất dễ mắc phải. Họ đã gửi bác sĩ tại cơ sở thuốc lá địa phương, nhưng tôi không cải thiện. Bác sĩ Tawinsree Amornkraisarakit - một bác sĩ nữ là một trợ lý giám đốc Bệnh viện tỉnh Nongkhai - cùng với Khun Tawan, cán bộ kinh tế tỉnh, đã mang xe ô tô đến đưa tôi đi điều trị tại Bệnh viện tỉnh Nongkhai. Bác sĩ đã điều trị cho tôi trong năm ngày nhưng tình trạng của tôi không được cải thiện. Chụp X-quang cho thấy phổi bị sung huyết, viêm màng phổi và viêm phổi, có vùng bị nhiễm trùng. Do đó, Khun Dtoo Khovinta đã gửi một bức điện về tình hình cho Giáo sư Udom Posakrisna ở Bangkok.

When Prof. Udom learned about this, he invited me to go to Bangkok where he would await me at Siriraj Hospital. The lack of specialist care and equipment in Nongkhai required my traveling to Bangkok. Thao Kae Kim Kai and Dr. Somsak, the director of Nongkhai Provincial Hospital, put me on the plane so that they could take me to Siriraj Hospital. I was a patient there under the specialist care of Prof. Udom with Dr. Thira Limsila in regular attendance on me.

Khi giáo sư Udom biết được điều này, ông ấy đã mời tôi đến Bangkok, nơi ông ấy sẽ chờ tôi ở bệnh viện Siriraj. Việc thiếu các thiết bị và dịch vụ chăm sóc đặc biệt ở Nongkhai đã khiến tôi phải đến Bangkok. Thao Kae Kim Kai và bác sĩ Somsak, giám đốc bệnh viện tỉnh Nongkhai, đưa tôi lên máy bay để họ đưa tôi đến bệnh viện Siriraj. Tôi là một bệnh nhân ở đó dưới sự chăm sóc đặc biệt của Giáo sư Udom và bác sĩ Thira Limsila thường xuyên theo dõi tôi.

I received excellent care and attention from all the doctors. They used suction to bring up a large amount of fluid from the lungs, and during the first week my condition steadily improved. By the second week however, I was beginning to have allergic reactions to the drugs, and then other complications set in. Perhaps this had something to do with an idiosyncratic unease when staying in large buildings.

Tôi được sự quan tâm và chăm sóc tuyệt vời từ tất cả các bác sĩ. Họ đã sử dụng máy hút để đưa một lượng lớn chất lỏng từ phổi ra ngoài, và trong tuần đầu tiên, tình trạng của tôi đã được cải thiện một cách ổn định. Tuy nhiên, đến tuần thứ hai, tôi bắt đầu có phản ứng với thuốc, và sau đó là các biến chứng khác. Có lẽ điều này liên quan đến cảm giác khó chịu theo cách riêng khi ở trong tòa nhà lớn.

As my hospitalization extended so my condition deteriorated until my breathing became quite shallow and my voice was reduced to an almost inaudible whisper. The doctors would draw a lot of fluid from my lungs and the condition would ease a little bit, but my general feeling of weakness did not improve. I therefore asked the doctors to allow me to leave the hospital, but they requested that I stay longer. I was not able to do this, and so asked to be discharged from the hospital on the fifteen of August 1971.

Khi thời gian nằm viện lâu dài, tình trạng của tôi ngày càng xấu đi cho đến khi hơi thở của tôi trở nên khá nông và giọng nói của tôi gần như không nghe được. Các bác sĩ cho máy hút rất nhiều chất lỏng từ phổi của tôi và tình trạng sẽ thuyên giảm một chút, nhưng cảm giác suy nhược chung của tôi không cải thiện. Do đó, tôi đã yêu cầu các bác sĩ cho phép tôi xuất viện, nhưng họ yêu cầu tôi ở lại lâu hơn. Tôi đã không thể làm được điều này, nên tôi xin được xuất viện vào ngày 15 tháng 8 năm 1971.

This was the period when I became disenchanted with and saw the irksomeness of the body: 'This lump of a body that had brought illness and trouble to me and others. Of what use was the tiny amount of food, all that I was able to swallow each day? Better not to eat at all today.'

Đây là giai đoạn tôi trở nên chán nản và thấy bực bội với cơ thể của tôi: 'Cơ thể này đã mang lại bệnh tật và rắc rối cho tôi và những người khác. Một lượng nhỏ thức ăn, tất cả những gì tôi có thể nuốt mỗi ngày có ích lợi gì? Tốt hơn hết là không nên ăn hôm nay. '

I told Mrs. Kantharat' Sapying, who brought me food every day, please not to bring the food in, for I had decided not to eat anymore. She wept and went to find Dr. Chavadee Rattapong. Dr. Chavadee sent for Dr. Rote Suwanasutth' because Prof. Udom's duties had taken him out to the provinces. I explained to the doctor about my condition, and how I didn't feel well in such large buildings. Dr. Rote therefore gave me permission to leave, and arranged a car to take me to stay at Mrs. Kantharat's house for three days. Before I left Dr. Banyat Paritnyanon' came to examine me and gave some advice on my treatment.

Tôi nói với bà Kantharat 'Sapying, người mang thức ăn cho tôi hàng ngày, xin đừng mang thức ăn vào, vì tôi đã quyết định không ăn nữa. Cô ấy khóc và đi tìm Bác sĩ Chavadee Rattapong. Bác sĩ Chavadee cử Bác sĩ Rote Suwanasutth 'vì nhiệm vụ của Giáo sư Udom đã đưa ông đi ra khỏi tỉnh. Tôi đã giải thích với bác sĩ về tình trạng của mình, và tôi cảm thấy không khỏe như thế nào khi ở trong những tòa nhà lớn như vậy. Do đó, bác sĩ Rote đã cho phép tôi rời đi, và sắp xếp một chiếc xe hơi để đưa tôi đến nhà bà Kantharat trong ba ngày. Trước khi tôi rời đi, bác sĩ Banyat Paritnyanon đã đến khám cho tôi và đưa ra một số lời khuyên về cách điều trị của tôi.

Dr. Rote and Dr. Chavadee kept in close contact, bringing me medicine every day, and my condition gradually improved. Examining within myself I realized that I wasn't going to die quite yet — although to other people it might have appeared otherwise. Some fortune tellers were even predicting that I would certainly die within five days. When Prof. Ouay Ketusingh' came to visit me, I asked his opinion about returning to my monastery. He answered by saying the quicker I could return the better. This was a pleasant surprise since I had already resolved that if I were going to die, it would be better and more fitting for me, as a true monk, to die in the monastery.

Bác sĩ Rote và bác sĩ Chavadee vẫn liên lạc chặt chẽ, mang thuốc cho tôi mỗi ngày, và tình trạng của tôi dần dần được cải thiện. Kiểm tra bên trong bản thân, tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa chết - mặc dù đối với những người khác, điều đó có thể xuất hiện theo cách khác. Một số người thậm chí còn dự đoán rằng tôi chắc chắn sẽ chết trong vòng năm ngày. Khi GS Ouay Ketusingh 'đến thăm tôi, tôi đã hỏi ý kiến của ông ấy về việc quay trở lại tu viện của tôi. Ông ta trả lời bằng cách nói rằng tôi có thể trở lại càng nhanh càng tốt. Đây là một bất ngờ thú vị vì tôi đã quyết định rằng nếu tôi chết, thì tốt hơn và phù hợp hơn cho tôi, với tư cách là một tu sĩ thực thụ, chết trong tu viện.

Thao Kae Kim Kai hired a special plane to take me back, and it filled up with the monks and lay devotees helping to see me on my way. We arrived at the air field in Nongkhai at almost midday. The Mekong River had just burst its banks and because of the flooding we had to request help from the N.P.K. (The Mekong River Marine Patrol) who were kind enough to lend us a boat from Kong Nang Village. This took us to Wat Hin Mark Peng where we arrived at five o'clock in the evening.

Thao Kae Kim Kai đã thuê một chiếc máy bay đặc biệt để đưa tôi trở về, và rất nhiều các nhà sư và cư sĩ đã giúp đỡ để tiễn tôi trên đường đi. Chúng tôi đến sân bay ở Nongkhai vào gần trưa. Sông Mekong vừa mới vỡ bờ và do lũ lụt, chúng tôi phải cầu cứu N.P.K. (Đội tuần tra biển sông Mekong) người đã tốt bụng cho chúng tôi mượn một chiếc thuyền từ Làng Kong Nang. Điều này đưa chúng tôi đến Wat Hin Mark Peng, nơi chúng tôi đến vào lúc năm giờ tối.

Dr. Chavadee had accompanied me and taken care of me all the way back to the monastery, and then stayed on to treat me for another five or six days. When she saw that I was out of danger and improving she traveled back to Bangkok.

Bác sĩ Chavadee đã đi cùng và chăm sóc tôi suốt quãng đường trở về tu viện, và sau đó ở lại điều trị cho tôi thêm năm hoặc sáu ngày nữa. Khi thấy tôi đã qua cơn nguy kịch và khả quan, bà ấy đã quay trở lại Bangkok.

While I was ill, whether in Nongkhai Provincial Hospital or in Siriraj Hospital, many monks, novices and lay people — some known to me and some unknown — had come together to show me extraordinary care and concern. This was evident from the throngs that came to visit me every day while I was in Nongkhai Provincial Hospital. Even more so in Siriraj Hospital where such great numbers came that the doctors had to forbid visiting.

Trong khi tôi bị bệnh, dù ở bệnh viện tỉnh Nongkhai hay bệnh viện Siriraj, nhiều nhà sư, các sadi và cư sĩ - một số tôi biết và một số không quen biết - đã đến thăm tôi để thể hiện sự quan tâm và chăm sóc đặc biệt. Điều này được thể hiện rõ qua những đám đông đến thăm tôi mỗi ngày khi tôi đang điều trị tại Bệnh viện tỉnh Nongkhai. Thậm chí nhiều hơn ở bệnh viện Siriraj, nơi có số lượng lớn đến mức các bác sĩ phải cấm thăm bệnh.

Some people who came to visit were not allowed to see me, so they asked instead to be allowed to bow their respects from outside my room. This was amazing. So many people came to visit when I was ill, and yet I hardly knew anyone in Bangkok! Some people who had never seen me before would come in and then burst into tears, even before they had time to bow their respects.

Một số người đến thăm không được phép gặp tôi, vì vậy họ yêu cầu được phép cúi đầu kính cẩn từ bên ngoài phòng của tôi. Điều này thật tuyệt vời. Có rất nhiều người đến thăm khi tôi bị ốm, nhưng tôi hầu như không biết một ai ở Bangkok! Một số người chưa từng nhìn thấy tôi trước đã vào thăm và sau đó bật khóc, thậm chí trước khi họ có thời gian để cúi đầu kính trọng.

I would therefore like to record here the good will shown by everyone — my appreciation for everyone's kindness will always remain with me. This applies especially to those people who came to visit and help care for me in Wat Hin Mark Peng. Some came back repeatedly, even though traveling conditions during that time had become so difficult because of the flooding. It meant journeying by long-tailed boat[195] because all the road links were cut. This could sometimes take three or four hours so it really does deserve the utmost appreciation.

Tôi muốn ghi lại ở đây lòng từ ái được mọi người thể hiện - lòng biết ơn của tôi đối với lòng tốt của mọi người sẽ luôn ở bên tôi. Điều này đặc biệt áp dụng cho những người đã đến thăm và giúp chăm sóc tôi ở chùa Wat Hin Mark Peng. Một số đã quay lại liên tục, mặc dù điều kiện đi lại trong thời gian đó rất khó khăn vì lũ lụt. Nó có nghĩa là hành trình bằng thuyền đuôi dài [195] vì tất cả các đường đường bộ đã bị cắt. Điều này đôi khi có thể mất ba hoặc bốn giờ vì vậy nó thực sự xứng đáng được đánh giá cao qúi.

As soon as I was back in the monastery my general condition began steadily to improve. I had eminent and respected visitors come to call on me. My Rains Retreat[196] however was curtailed because I had not returned in time.

Ngay sau khi tôi trở lại tu viện, tình trạng bệnh của tôi bắt đầu được cải thiện một cách ổn định. Tôi đã có những vị khách nổi tiếng và được kính trọng đến thăm tôi. Tuy nhiên, tôi không được tham dự khoá An Cư Kiết Hạ [196] vì tôi đã không trở lại kịp lúc.

My illness at that time brought great benefit to my meditation practice. When I arrived at Nongkhai Provincial Hospital, my condition was deteriorating so much that I had immediately set about preparing myself for death. I had resolved to let go, not grasping at anything. I had instructed myself: "You must leave your body and disease in the doctor's hands. Ready yourself for death; concentrate your heart; establish potent mindfulness and investigate your heart to purify it completely".

After that my mind was calm and peaceful without any disturbances.

Căn bệnh của tôi lúc đó đã mang lại lợi ích rất lớn cho việc thực tập thiền định của tôi. Khi tôi đến Bệnh viện tỉnh Nongkhai, tình trạng của tôi đã xấu đi rất nhiều nên tôi đã lập tức chuẩn bị cho cái chết. Tôi đã quyết tâm buông bỏ, không bám víu vào bất cứ điều gì. Tôi đã tự dặn mình: "Mình phải để cơ thể và bệnh tật của mình trong tay bác sĩ. Hãy sẵn sàng cho cái chết; tập trung vào tâm; giữ chánh niệm mạnh mẽ và kiểm tra tâm của mình để thanh lọc nó hoàn toàn".

Sau đó tâm tôi đã tịnh lặng và yên bình, không có bất kỳ sự xáo trộn nào.

When the doctors had come along and asked how I felt I would answer that I was just fine. Thao Kae Kim Kai had come and carried me off by plane to Bangkok, and I went along with it. I even went as far as Siriraj Hospital, where the doctors had asked about my condition and I had again said that I was 'as good as ever'. However, onlookers might have thought the opposite. My extended stay in the hospital had its effect when I had started to find it tiresome and the days and nights seemed to lengthen. I therefore needed to bring back to mind my original resolution about not holding back but being willing to let go of everything: "I've already relinquished all that haven't I? Why then am I involving myself in that sort of thing. It's all their affair. It has to follow its own course and schedule. My dying though, is not involved with all that. We each must do our separate duties as best we can."

Khi các bác sĩ đến và hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi sẽ trả lời rằng tôi đã khỏe. Thao Kae Kim Kai đã đến và chở tôi bằng máy bay đến Bangkok, và tôi đã đi với tâm tĩnh lặng và yên bình. Tôi thậm chí đã đi đến tận Bệnh viện Siriraj, nơi các bác sĩ đã hỏi về tình trạng của tôi và một lần nữa tôi nói rằng tôi vẫn 'khỏe như mọi khi'. Tuy nhiên, người xem có thể nghĩ ngược lại. Thời gian nằm viện kéo dài của tôi có tác dụng khi tôi bắt đầu thấy mệt mỏi và ngày đêm dường như dài ra. Do đó, tôi cần ghi nhớ lại quyết định ban đầu của mình về việc không níu kéo mà sẵn sàng buông bỏ mọi thứ: "Tôi đã sẵn sàng từ bỏ tất cả chưa ? Tại sao tôi lại lôi kéo mình vào những thứ như vậy. Đó là tất cả những việc của họ. Nó phải tuân theo lộ trình và lịch trình riêng của nó. Mặc dù vậy, cái chết của tôi, không liên quan đến tất cả những điều đó. Mỗi người chúng ta phải làm những nhiệm vụ riêng của mình tốt nhất có thể. "

My resolution towards letting go then settled down in the stillness of the present-moment Dhamma (paccuppanna-dhamma) until there was no feeling of what was day and what was night time. There was only the brightness of the stilled heart, one with itself. When I later came to examine the state of my body and mind, I realized that it wasn't yet time for them to disintegrate and pass away. Nevertheless, if I were to stay in the hospital, there would be continual encounters with external sense impressions and their defusing would demand the constant attention of my concentration and wisdom. No way! Better that I go back and fight them on my own battle ground — (which was the monastery). That was why I had returned to the monastery, as I have described above.

Quyết tâm của tôi là hướng tới sự buông bỏ sau đó tâm lắng xuống trong sự tĩnh lặng của Pháp hiện tại (ngay đây và bây giờ - here and now)(paccuppanna-dhamma) cho đến khi không còn cảm giác gì về ngày và đêm. Chỉ có sự tươi sáng của một tâm tĩnh lặng, một với chính nó. Sau đó, khi tôi kiểm tra tình trạng của cơ thể và tâm mình, tôi nhận ra rằng vẫn chưa đến lúc chúng tan rã và chết. Tuy nhiên, nếu tôi ở lại bệnh viện, sẽ có những cuộc chạm trán liên tục với những ấn tượng cảm quan bên ngoài và sự xoa dịu của chúng sẽ đòi hỏi sự chú ý liên tục của sự tập trung và trí tuệ của tôi. Không đời nào! Tốt hơn hết là tôi nên quay lại và chiến đấu với chúng trên trận địa của chính mình - (đó là tu viện). Đó là lý do tại sao tôi trở lại tu viện, như tôi đã mô tả ở trên.

The year 1972 saw the start of the construction of the Uposatha Hall. I will give a more detailed account of this in a future section. At the same time we also built a meeting sala for the nuns. It was a wooden two-storey structure with concrete posts and an asbestos roof, four metres by nine, with a four meter wide veranda on the ground floor going all the way around... It cost a little over seventy thousand baht...

Năm 1972 tôi chứng kiến việc khởi công xây dựng Hội trường Uposatha. Tôi sẽ trình bày chi tiết hơn về vấn đề này trong phần sau. Đồng thời chúng tôi cũng xây dựng một sala hội họp cho các nữ tu. Đó là một công trình kiến trúc hai tầng bằng gỗ với cột bê tông và mái lợp với chất không cháy, cao bốn mét chín, với hiên rộng bốn mét ở tầng trệt đi suốt ... Nó có giá hơn bảy mươi nghìn baht một chút ...

Cập nhập ngày: Thứ Năm ngày 16-9-2021

webmasters: Minh Hạnh & Thiện Pháp


Trang trước | trang kế| trở về đầu trang | Home page |